← Quay lại trang sách

Chương 1323 Người lương thiện 2

Nói xong hắn nhìn Ninh Dạ: “Nhưng năm xưa ta nhảy vực sâu, dẫu có nguy hiểm nhưng vẫn là nhảy ngang, thằng nhóc nhà ngươi coi như nhảy thẳng rồi, mặc kệ đối phương là ai, ngươi cũng dám gây gổ.”

Ninh Dạ cười hì hì mỉm cười: “Cái này đâu có giống. Khi đó ngài không có sư tổ Thánh Nhân, còn ta có sư tổ Thánh Nhân nâng đỡ mà.”

Lang Gia Thánh Tôn cười ha hả: “Nói đi, ngươi định đối phó với Tử Cực ra sao?

Ninh Dạ cười bồi đáp: “Ta không có ý diệt Thánh, chỉ có chí diệt ma. Tử Cực Thánh Tôn hiểu được thiên tâm, bản thân hắn sẽ không tùy tiện ra tay đối phó với ta đâu, mọi trắc trở mà hắn ban xuống coi như khảo nghiệm đối với ta... Vì vậy ta cũng coi là nhảy ngang, nhảy ngang thôi.”

Thấy y kiên quyết nói vậy, Lang Gia Thánh Tôn cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Lần này ngươi đã hoàn toàn chọc giận Tử Cực rồi. Ta biết tính khí lão già này, cực kỳ hung hăng, cũng là người có tâm tính kém nhất trong Cửu Đại Thánh Tôn, cũng chính điều này hạn chế tiến bộ của hắn. Nhưng theo ta thấy, cũng không hoàn toàn là hắn bị ngươi bức ép... Ngươi dùng trắc trở mà hắn ban xuống, không khéo hắn cũng dùng ngươi để tăng cường tâm tính.”

Ninh Dạ ngẩn người: “Ý sư tổ là...”

“Thiên hạ này hiếm có ai khiến Thánh Nhân nổi giận lôi đình như vậy. Thật ra đối với hắn ngươi cũng là một món bảo bối.”

Ninh Dạ cười nói: “Thế chẳng phải chuyện tốt à?”

Lang Gia Thánh Tôn nhìn y: “Khi tu hành ngươi sẽ cần một số yêu thú làm tài nguyên hỗ trợ, thế ngươi có suy xét tới cảm nhận của yêu thú hay không?”

Ninh Dạ lắc đầu.

Lang Gia nói: “Hắn cũng vậy. Ngươi có tác dụng với hắn không có nghĩa là hắn sẽ yêu qúy ngươi.”

“Không sao, chỉ cần hắn không đích thân ra tay giết ta, thế thì ta không sợ.”

“Chậc, lớn lối quá nhỉ. Cảnh giới Vô Cấu thì đúng là ngươi không sợ ai, chẳng lẽ Niết Bàn còn không trị được ngươi? Cho dù độn thuật của ngươi là vô song, ngươi tưởng ngươi tránh được truy sát của cấp bậc Nhân Hoàng? Cho dù hắn không tự ra tay, ngươi vẫn kém xa.”

“Thế thì thăng cấp lên Niết Bàn thôi.” Ninh Dạ không hề để ý đáp lời.

Đối với y mà nói, thăng cấp lên Niết Bàn là chuyện quen thuộc, không cần phải nghĩ.

Lang Gia Thánh Tôn cũng vui vẻ: “Đúng là chí hướng cao bao nhiêu thì giọng điệu lớn lối bấy nhiêu. Mới Vô Cấu đã bắt đầu tính toán Thánh Nhân, nói tới chuyện thăng cấp lên Niết Bàn mà nhẹ như không. Được, được, được lắm. Nếu thế sư tổ cũng giúp ngươi một tay. Ninh Dạ, với tư chất của ngươi, trong vòng trăm năm có thể lên tới Niết Bàn. Trong thời gian đó ngươi cứ tu hành chăm chỉ vào, đợi tới lúc lên đến đỉnh phong tìm tứ ma kia, diệt trừ nó, mượn khí vận thiên đạo gia trì thăng cấp lên Niết Bàn. Đến khi đó, lúc bình thường Tử Cực cũng không làm gì được ngươi.”

“Khí vận tốt vậy, dùng để thăng cấp lên Niết Bàn có phải lãng phí không.” Ninh Dạ cười nói: “Hay là đợi lúc thăng cấp lên Nhân Hoàng mới giết heo.”

“Khốn kiếp! Ma đầu vẫn là ma đầu, có lý nào lại nuôi mãi được? Cẩn thận sơ suất, bản thân nhập ma, có hối hận cũng chẳng kịp!” Lang Gia Thánh Tôn nổi giận nói.

Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ cũng không dám phản bác, đành nói: “Vâng! Khi nào lên tới đỉnh phong cũng là lúc diệt ma!”

Y ngẩng đầu nhìn lén Lang Gia Thánh Tôn, hỏi tiếp: “Cái này... lên tới đỉnh phong sớm chút có được không?”

“Cái gì?” Lang Gia Thánh Tôn sửng sốt.

“Cái này... ngài cũng biết mà... lần này ta nhận được khá nhiều lợi lộc...”

“Không được, đạo về tu hành đâu thể chỉ mượn ngoại lực, đừng vì tốc độ nhất thời mà phung phí thiên phú của bản thân. Thời hạn trăm năm, không thể sửa đổi, không được sớm hơn cũng không được muộn hơn!”

“Vâng...” Ninh Dạ ấm ức bất đắc dĩ ừ một tiếng.

Ta có cần tuần tự củng cố căn cơ gì đâu, căn cơ của ta đã vững chắc tới mức không thể vững chắc hơn.

Thôi được rồi, coi như vui chơi trăm năm đi.

Trấn nhỏ bên

Một loạt dân tị nạn ùn ùn kéo tới.

Bọn họ mặc quần áo lam lũ, sắc mặt xám xịt, dìu dắt lẫn nhau đi thẳng tới, có khoảng hơn ngàn người, tới trước một quầy hàng.

Trên quầy bày tận mười cái nồi lớn, đang nấu cháo.

Có gia đinh canh gác hô to: “Tất cả xếp thành hàng, nhận lần lượt, không được ồn ào giành giật, nếu không sẽ đuổi ra ngoài.”

“Đa tạ Lâm đại thiện nhân!”

“Lâm đại thiên nhân vạn phúc!”

“Đừng nói linh tinh, đây là thiếu chủ Lâm gia phát cháo cho dân chúng, phải gọi là thiếu chủ!”

“Thiếu chủ hồng phúc tề thiên!”

Đám nạn dân luôn miệng đáp ứng, không dám làm sai quy củ, dồn dập xếp thành hàng dài, miệng không ngừng ca tụng.

Một thiếu niên phong trần tuấn lãng đứng trên bục cao, nhìn cảnh tượng bên dưới, sắc mặt âu sầu: “Thủy yêu ở Thanh Hà làm loạn, tiên môn không có ai tới quản, để nó đảo loạn cuộc sống dân chúng, biết bao người bị nạn, buồn thay, buồn thay.”