← Quay lại trang sách

Chương 1329 Thất Dạ 1

Đám ma đầu Nguyên Ma giới chỉ biết mình Ninh Dạ, không biết những người khác, có thể nói nhánh lực lượng này mới là vốn liếng lớn nhất của Ninh Dạ hiện nay.

Mà theo thời gian trôi qua, vốn liếng của Ninh Dạ cũng càng lúc càng hùng hậu.

Hư không vô tận.

Thiên Tằm khổng lồ đang bay tới một tinh giới.

Sau khi giải quyết xong Nguyên Ma giới, các tu sĩ Trường Thanh giới lại lần lượt tới hai tiểu giới. Ngoài kiếm được tài nguyên ra, Ninh Dạ lai chuyển sinh một số tu sĩ tới các giới, ngay bản thân Ninh Dạ cũng phái hai phân thần chuyển sinh.

Nhưng do là tiểu giới nên không thể trưởng thành được nhiều, không có thu hoạch gì lớn, làm vậy chỉ đơn giản là gieo giống.

Dù sao thiên đạo vô hạn, sức người có hạn, cách duy nhất là giăng lưới rộng.

Hôm nay, Ninh Dạ vẫn ngồi trên Tạo Hóa thần tọa, đang tự suy tính thiên tượng, tìm hiểu đại đạo.

Đột nhiên trong lòng có cảm ngộ, ồ lên một tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ngay khoảnh khắc sau, trong ngoài Thiên Tằm, ngay cả Tri Vi giới cũng vang lên tiếng cảnh báo.

Tất cả tu sĩ cùng kinh ngạc.

“Sao tự nhiên Tuyệt Địa chung lại vang lên?”

“Mau! Mau! Mau! Lập tức ra ngoài, chuẩn bị chiến đấu!”

Có người hét lớn.

Tuyệt Địa chung là một món thần khí mà bọn họ lấy được trong một tiên giới dọc đường, được Ninh Dạ treo trong Tri Vi giới, dùng để cảnh báo.

Tuyệt Địa chung vang lên mang ý nghĩa báo động cấp bậc cao nhất.

Vì vậy chỉ trong phút chốc, tất cả tu sĩ đều căng thẳng.

Tới nay tu sĩ Thiên Tằm không ngừng tăng cường, nhân số vượt xa lúc trước, lên tới năm mươi vạn, đại đa số là tu sĩ cấp cao, dưới cấp bậc Vô Cấu đã không phải chiến lực thường dùng nữa, ngay cả tiêu chuẩn bất tử chuyển sinh của Âm Dương châu cũng từ Vạn Pháp tăng lên Vô Cấu, hơn nữa có lẽ không bao lâu sau sẽ đột phá lên Niết Bàn.

Có thể nói trong thiên hạ này không có nhiều thứ có thể khiến tu sĩ Thiên Tằm sợ hãi, cũng chính vì vậy Tuyệt Địa chung chưa bao giờ vang lên.

Lần này Tuyệt Địa chung đã cất tiếng, chắc chắn là gặp phải cường địch, mà Ninh Dạ cũng phải cho là cường địch...

Trong lòng mọi người đã có suy đoán.

Công Tôn Điệp tốc độ nhanh nhất, bay thẳng tới bên cạnh Ninh Dạ: “Phu quân!”

“Suỵt!” Ninh Dạ giơ ngón tay, ra hiệu im lặng.

Y không nói gì, chỉ nhìn về phía bóng tối u ám xa xa.

Tiếp đó Trì Vãn Ngưng và Lâm Lang cũng tới.

Thấy vẻ mặt Ninh Dạ như vậy, trong lòng hiểu rõ.

Trì Vãn Ngưng nói: “Thánh Nhân?”

Ninh Dạ khẽ gật đầu một cái.

Chỉ có Thánh Nhân mới khiến Ninh Dạ căng thẳng như vậy.

“Là địch hay là bạn?” Phượng Tiên Lung và Thiết Lang cũng bay tới, cùng lên tiếng nói.

“Nấp mà không hiện, chỉ e không có ý tốt.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.

Sau câu nói của y, một giọng nói vang lên: “Sao tiểu hữu phải căng thẳng như vậy? Bản tọa Thất Dạ Tinh Quân, chỉ đi ngang qua đây mà thôi, nấp mà không hiện cũng là không muốn quấy nhiễu mọi người, không ngờ lại tạo thành hiểu lầm.”

Sau đó một thân hình bồng bềnh xuất hiện trước mắt mọi người.

Đây là một ông lão tướng mạo bình thường không có gì lạ, đang mỉm cười với tất cả mọi người.

“Thật ư?” Ninh Dạ nhìn hư ảnh vừa xuất hiện: “Nếu đã đến rồi sao còn dùng hóa thân xuất hiện ở nơi này? Sao không dùng chân thân gặp gỡ?”

Lão già kia cười nói: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của tiểu hữu, nhưng bây giờ bản tọa còn cách xa hơn trăm vạn dặm, trong thời gian ngắn không thể tới đây nhanh như vậy, chỉ có thể dùng hóa thân thần niệm để trò chuyện.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người đầu tiên vui vẻ, sau đó lại cả kinh.

Vui là vì đối phương còn cách rất xa, tạm thời không thể gây hại đến mình.

Kinh hãi là vì khoảng cách xa xôi như vậy mà đối phương vẫn có thể thi triển hóa thân thần niệm. Tuy hư không trống rỗng, không có gì ngăn cản, vốn có thể khuếch đại uy lực thần thông, nhưng dùng một ý niệm ngưng tụ phân thân cách xa trăm vạn dặm, đối với rất nhiều người đây vẫn là chuyện chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới.

Có lẽ chỉ có Ninh Dạ làm được, Thiên Khiển Chi Quang của y cũng là tốc độ ánh sáng, khoảng cách trăm vạn dặm thì chỉ chớp mắt là đến. Hạn chế duy nhất của y là thần thức của y không đủ lan tỏa tới khoảng cách xa như vậy. Nếu là tinh giới còn được, nếu là cá nhân, có lẽ không tìm được mục tiêu.

Thánh Nhân có thể trực tiếp ngưng tụ phân thân từ cách xa trăm vạn dặm, chứng tỏ thần thông của hắn cũng có thể đi xa như vậy. Tức là nếu xét riêng năng lực tấn công từ xa, Ninh Dạ cũng chẳng bằng hắn.

Ninh Dạ đã nói: “Hóa ra là do tại hạ đa nghi. Chúng ta là bèo nước tương phùng, gặp nhau thì cười một tiếng, đường ai nấy đi thôi.”

Nói xong chắp tay nói với Thiên Tằm: “Đổi hướng.”

Thiên Tằm phát ra tiếng ngâm trầm trầm rồi quay đầu bay đi.