Chương 1330 Thất Dạ 2
Thất Dạ Tinh Quân thấy thế bèn nói: “Sao tiểu hữu phải đi vội vàng như vậy, hư không vô hạn, bản tôn ngao du cả chặng đường dài, hiếm khi gặp được đồng loại, cũng cực kỳ tịch mịch. Nếu đã có duyên gặp mặt, bằng bằng kết bạn giao lưu. Bản tôn tự thấy mình tu hành vạn năm, cũng có chút tâm đác, cũng có thể chỉ điểm các ngươi một phen.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều động tâm.
Ninh Dạ lại lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, đạo của Thánh Nhân là sánh ngang thiên địa, một lòng với thiên đạo, đâu có gì tịch mịch? Đôi bên cách nhau quá xa, ta sẽ không mời ngài làm khách.”
Thất Dạ Tinh Quân cười nói: “Ta hiểu, ngươi vẫn không yên tâm về ta. Ta cũng có thể hiểu được, dù sao ta cũng là cấp bảy, nếu bản tôn ra tay, e là các ngươi khó lòng chống cự. Nhưng ta đã hiển hóa thần niệm ở đây, các ngươi cảm thấy nếu bản tôn muốn động thủ với các ngươi, các ngươi có tránh được không?”
Mọi người đều cảm thấy có lý.
Nhưng Ninh Dạ vẫn nói: “Có lý thì có lý, nhưng ta vẫn cảm thấy từ biệt thì tốt hơn.”
Nghe y nói vậy, Thất Dạ Tinh Quân lại lắc đầu: “Thôi vậy thôi vậy, nếu không thể hiện uy lực thì giống như bản tôn chỉ nói suông không có bằng chứng. Các ngươi nhìn cho kỹ, bản tôn không muốn làm chư vị bị thương, chỉ thi triển tiểu đạo...”
Sau tiếng nói của hắn, chỉ thấy Thiên Tằm kêu khẽ một tiếng, không ngờ lại quay về phương hướng cũ.
Thất Dạ Tinh Quân này lăng lặng khống chế Thiên Tằm, khiến mọi người đều kinh hãi.
Thất Dạ Tinh Quân đã cười nói: “Sao nào? Bây giờ yên tâm chưa?”
Rõ ràng hắn khống chế Thiên Tằm bay về phía mình nhưng giọng điệu vẫn đầy thiện ý, hiển nhiên chỉ thể hiện thủ đoạn của mình mà thôi.
Ninh Dạ không đáp lời, chỉ vung tay chặt xuống: “Dẹp loạn về chính, trở về hướng đúng!”
Sau tiếng hô của y, lại thấy Thiên Tằm vòng về, quay đầu bay khỏi.
Ninh Dạ nói: “Thánh Tôn thấy chiêu này của ta ra sao?”
Thất Dạ Tinh Quân kinh ngạc, cười nói: “Cũng có chút trình độ đấy. Được được được, ta so chiêu với tiểu hữu, chỉ để luận bàn.”
Nói xong phân thân lại giơ ngón tay, lần này là một luồng khí huyền hoàng nhắm thẳng vào Ninh Dạ.
Ninh Dạ vỗ nhẹ lên Tạo Hóa thần tọa, một luồng huyền âm lan tỏa, vang dội bốn phía xung quanh Thiên Tằm, thần uy hùng hồn giáng xuống, luồng khí huyền hoàng bị ngăn cản trước mặt Ninh Dạ.
Ninh Dạ quan sát tỉ mỉ, nói nhỏ: “Đây là thủ đoạn gì vậy? Sao ta không thể nhìn thấu?”
Thất Dạ Tinh Quân cũng kinh ngạc: “Lại còn chặn được Huyền Hoàng khí của ta. Thú vị thú vị, thằng nhóc nhà ngươi đúng là thần kỳ. Bản tôn thật sự muốn kết giao bằng hữu với ngươi. Các ngươi đi trong hư không, mục tiêu không gì khác ngoài đại đạo, bây giờ có bản tôn ở đây, có thể chỉ điểm chỗ sai cho các ngươi, sao phải bỏ gần cầu xa?”
Giọng điệu của hắn chân thành, từ từ dẫn dắt, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có lý.
Ninh Dạ lại trả lời: “Đây có tính là lần thứ ba ngươi ra tay không?”
Thất Dạ Tinh Quân run rẩy, cuối cùng sắc mặt trở nên khó coi.
Trong hư không, trên Thiên Tằm.
Ninh Dạ lạnh lùng nhìn phân thân thần niệm của Thất Dạ Thần Quân.
Y nói: “Ta đã được chứng kiến năng lực của Thánh Tôn. Nhưng ta vốn nhát gan, thật sự không dám kết bạn với Thánh Tôn. Đôi bên cứ là người qua đường lướt qua nhau thôi.”
Y vỗ nhẹ tay lên lưng Thiên Tằm, đã phát động năng lực Quang đạo, giúp Thiên Tằm tăng tốc rời khỏi.
Thân hình Thất Dạ Thần Quân cũng trở nên mờ ảo bất định.
Chuyện này khiến hắn nóng ruột hẳn lên: “Sao tiểu hữu phải vội vàng như vậy, nếu ngươi không yên lòng thì chúng ta không gặp mặt là được. Ta dùng phân thân này ngồi luận đạo với ngươi, ngươi thấy có được không?”
Mọi người nghe xong lại cảm thấy hắn nói có lý.
Nhưng lần này rốt cuộc bọn họ cũng phát hiện vấn đề.
Hình như từ khi bắt đầu gặp mặt, người này nói cái gì, bọn họ cũng cảm thấy có lý.
May mà câu nói vừa rồi của Ninh Dạ đã cảnh tỉnh bọn họ: Rõ ràng lão già này đang sử dụng một loại pháp môn nào đó tương tự Huyễn đạo, mê hoặc bọn họ.
Chết tiệt!
Quả nhiên lão già này không có ý tốt.
Trong lòng thầm báo động, Thất Dạ Thần Quân không thể mê hoặc được, mọi người cùng cảnh giác nhìn hắn.
Lúc này Ninh Dạ lại nói: “Nếu các hạ dùng phân thân ngồi luận đạo với ta, ta cũng hoan nghênh. Nếu thế, sao bản thể của ngươi vẫn đang đuổi theo hướng này?”
Thất Dạ Thần Quân ngớ người, thầm nghĩ vì sao ngươi biết, vốn tưởng y đang lừa mình, nhưng lập tức nghĩ tới bản thân còn cách xa như vậy mà còn bị y phát hiện, cho nên chắc chắn không phải lừa gạt mình mà có bản lĩnh gì đó đặc thù có thể phát hiện từ xa. Hắn cười khổ nói: “Tiểu hữu đúng là lợi hại, ta chỉ muốn gặp mặt trò chuyện với các một một chút thôi mà, nếu ngươi kiên quyết từ chối, thế thì ta không đến là được.”