← Quay lại trang sách

Chương 1333 Cầu viện 2

Chính vì vậy mới có chuyện từng vị Thánh Nhân ngao du hư không.

Còn Thiên Trung giới, bọn họ lại khác, vì bọn họ là thế giới Cửu Thánh cộng tồn hiếm thấy, bọn họ đi theo con đường cải biến thiên địa, đạt tới cảnh giới thứ tám chứ không cần lưu ý tới chuyện ngao du. Nhưng nếu nói hoàn toàn không để ý thì chưa chắc, ít nhất Ninh Dạ cũng biết thật ra chín vị Thánh Tôn cũng từng đi ngao du, cho dù là bây giờ, có lẽ một số Thánh Nhân cũng đang lượn lờ bên ngoài, chỉ để lại phân thân ở đây.

Còn rốt cuộc ai đi ai ở thì y cũng không biết được, đó là bí mật giữa Thánh Nhân, có lẽ Cửu Đại Thánh Tôn cũng không nói với nhau.

Thất Dạ Thần Quân trước mắt thần niệm hùng hồn, chắc hắn quét thần niệm quá, phát hiện trong một Thiên Tằm nho nhỏ mà có đông đảo tu sĩ Nhân Hoàng như vậy, lập tức biết được nơi đây có bí mật lớn, cho nên mới động tâm.

Xét theo phương diện này, hắn tới đây chưa chắc đã là ác ý: Nếu chỉ là bí mật thì nói ra là được.

Nhưng vấn đề đây không phải chỉ là bí mật mà còn là bảo vật, là tài nguyên, là đại đạo, thậm chí là nhà của mình.

Đương nhiên Ninh Dạ không thể nói ra.

Thời khắc này y nhìn Thất Dạ Thần Quân, cười nói: “Đây là một vấn đề lớn, nếu ta không chịu nói, ta đoán ngươi sẽ nghĩ cách tự tới xem.”

Sắc mặt Thất Dạ Thần Quân lạnh dần: “Tóm lại là ngươi vẫn chọn cách đối địch với ta?”

Nói tới lúc này rồi, Thất Dạ Thần Quân cũng xé rách cái mặt nạ giả vờ tốt lành của mình: “Thương Tuyệt Lệnh, đừng trách bản tôn không cảnh cáo ngươi. Nếu thật sự động thủ, cho dù chỗ ngươi có mấy chục Nhân Hoàng, mấy trăm Niết Bàn, có Tinh La đại trận, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta.”

“Ta biết. Nhưng ta cũng biết, nếu ngươi chắc chắn như vậy, nãy giờ cũng không cần khách khí như thế.” Ninh Dạ dứt khoát nói luôn: “Ngươi là Thánh Tôn, là đại năng cấp bảy, chúng ta không đánh được ngươi, nhưng chạy trốn thì ta vẫn có lòng tin.”

Thất Dạ Thần Quân cười ha hả nói: “Cũng được, cũng được. Vốn còn định dùng thân phận bằng hữu chung sống với các ngươi, nếu thế bản tôn đành phải...”

Trong lúc đang nói, thân hình hắn đã nhạt dần.

Nhưng ngay khoảnh khắc nó nhạt đi, trên Thiên Tằm đã lóe lên hào quang đại trận, phong tỏa toàn bộ không gian.

Thần niệm của Thất Dạ Thần Quân không thể thu hồi kịp thời, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “To gan, ngươi dám...”

Ninh Dạ hừ lạnh: “Sắp đánh nhau tới nơi rồi, ai quan tâm chuyện chém sứ giả hay không? Hiếm khi được Thánh Tôn ban cho chút phân thần, ta không giữ lại phân tích một hồi, chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Động thủ đi.”

Sau lời nói của y, mọi người dồn dập xuất thủ.

Cho dù Thất Dạ Thần Quân là Thánh Nhân, nhưng ở nơi này chỉ là một luồng phân thần biến thành, nếu chỉ có vậy thôi mà không giải quyết được, mọi người cũng không cần viễn chinh tiếp.

Cực Quang đảo.

Ninh Dạ đột nhiên mở mắt, nhìn bầu trời phương xa.

Sắc mặt lạnh lùng.

Hắn đột nhiên nghiêm mặt như vậy khiến đám người Lâm Lang, Giang Tiểu Phàm ở bên cạnh giật bắn mình.

Giang Tiểu Phàm nói: “Sư phụ, làm sao vậy?”

“Không liên quan tới ngươi, chăm chỉ tu hành là được.” Ninh Dạ hít một hơi thật sâu, ra khỏi tĩnh thất.

Bản thể gặp một vị Thánh Tôn, còn giao chiến rồi.

Bây giờ phân thần kia đã bị diệt, nhưng Thất Dạ Thần Quân cũng hoàn toàn nổi nóng, đang đuổi giết bản thể, một trận đại chiến vắt ngang hư không đang được triển khai.

Do đối thủ là Thánh Nhân, bản thể cũng không muốn đối đầu, đang dốc toàn lực kéo giãn khoảng cách, đồng thời tất cả tu sĩ phối hợp xuất thủ, vừa bỏ trốn vừa không ngừng bố trí các loại thủ đoạn ngăn cản Thánh Tôn truy sát.

Vấn đề bây giờ là nếu Thất Dạ Thần Quân nói thật, cứ chỗ nào ánh sao chiếu tới thì đều là khởi nguồn lực lượng cho hắn, thế thì trận chiến này sẽ kéo dài rất lâu, chỉ e không thể dựa vào tiêu hao được.

Mà với tình huống hiện tại của bản thể, vẫn còn cách cảnh giới Thánh Nhân một trời một vực, không thể dựa vào đột phá được. Tri Vi giới cũng tới bình cảnh, khó mà sinh ra nhiều Nhân Hoàng hơn, dựa vào số lượng cũng không được.

Chất lượng và số lượng đều không được, thế thì chỉ có cách tính toán thôi.

Muốn đối phó với Thánh Nhân, vẫn phải dựa vào Thánh Nhân.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ tính toán một hồi, cuối cùng bay về phía thượng giới.

Lang Gia thượng giới

Ninh Dạ ung dung đi vào.

Thượng giới là cấm địa của tu sĩ, người bình thường vốn không có tư cách đi vào. Nhưng bây giờ địa vị của Ninh Dạ trong lòng Lang Gia Thánh Tôn có lẽ còn cao hơn cả Quy Linh Nương, vì vậy Ninh Dạ thậm chí không cần thông báo cũng có thể trực tiếp tiến vào.

Nhìn thấy Lang Gia Thánh Tôn, y thi lễ nói: “Ninh Dạ tham kiến sư tổ.”

Lang Gia Thánh Tôn vẫn nhắm mắt bất động, chỉ có khóe miệng mỉm cười: “Chẳng trách hôm nay trong lòng máy động, biết có chuyện sắp phát sinh, hóa ra là thằng nhóc nhà ngươi!”