Chương 1334 Cầu viện 3
“Sao không chăm chỉ tu hành dưới hạ giới mà lại chạy lên đây gặp ta, lại gây ra phiền phức gì à?”
Ninh Dạ lè lưỡi cười bồi nói: “Ta rất ngoan ngoãn, đâu có tùy tiện gây ra phiền phức gì? Chẳng qua đang lúc rảnh rỗi, nhớ tới sư tổ nên tới thăm ngài thôi. Ngài xem, Lang Gia thượng giới rộng lớn là vậy mà chẳng có người hầu kẻ hạ, đúng là quá hiu quạnh.”
Lang Gia Thánh Tôn nhếch miệng: “Thằng nhóc thối, suốt ngày nói linh tinh, bản tôn cần gì hầu hạ.”
Với tu vi của hắn, ngồi một lần cả ngàn năm cũng là chuyện thường, đúng là không cần tùy tùng gì. Thực tế không chỉ mình hắn, Cửu Đại Thánh Tôn trừ Vạn Diệu Thánh Tôn ghét tịch mịch, nuôi một đống người rảnh rỗi trên thượng giới, tám vị Thánh Tôn còn lại đều một thân một mình lẻ loi.
Lang Gia Thánh Tôn đã nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ninh Dạ cũng biết đừng nên đùa dai với những đại năng này, nên nói thẳng: “Đệ tử muốn biết, nếu có bốn mươi vị Nhân Hoàng, ba trăm Niết Bàn, có thể đối phó với một vị Thánh Tôn không?”
“Hả?” Lang Gia Thánh Tôn mở mắt nhìn Ninh Dạ: “Sao nào? Thẳng nhóc nhà ngươi định tạo phản à?”
Ninh Dạ cười hì hì: “Ta chỉ hiếu kỳ thôi.”
Lang Gia Thánh Tôn không khỏi nghĩ tới những gì Ninh Dạ từng nói về Tử Cực, hắn vô thức coi đó là một kế hoạch đối phó của Ninh Dạ, không khỏi bật cười: “Dã tâm rất lớn, nhưng chắc chắn không thể.”
Ninh Dạ lại nói: “Thật ra đệ tử cũng biết là không thể, nhưng đệ tử không hiểu là, tu vi tới cảnh giới Thánh Nhân, bao nhiêu Nhân Hoàng cũng không thể đối phó được à?”
Lang Gia Thánh Tôn đáp: “Khó nói lắm, thật ra đây không phải vấn đề về số lượng mà là về đạo cảnh. Có khi biết cách thì chỉ cần hai mươi vị Nhân Hoàng cũng có thể đối phó, còn nếu không biết phương pháp, hai ngàn cũng vô dụng.”
Ninh Dạ đã hiểu: “Đạo cảnh! Tức là uy thế của Thánh Nhân là nằm ở đại đạo? Nhưng đệ tử vẫn không hiểu, Nhân Hoàng cũng là người ngộ đạo, theo lý mà nói chênh nhau một cảnh giới sao lại khác biệt lớn đến vậy chứ.”
Lang Gia Thánh Tôn bèn nói: “Đó là vì ngươi còn chưa hiểu. Đạo tức là quy tắc quy tụ. Ngộ đạo chỉ là lý giải, ban bố đại đạo mới là dung nhập ý chí. Ngươi cũng biết, hạ giới có cửu đạo tung hoành, à, bây giờ là thập đạo, nhưng ngươi có thấy điểm khác biệt không?”
Ninh Dạ dáp lời: “Vốn dĩ ta không hiểu, nhưng sư tổ nói vậy thì đã hiểu. Cảnh giới Nhân Hoàng có thể cướp đoạt lực lượng nguyên thần của người khác, ngưng tụ thần thông, là cực hạn của nguyên thần. Cứ thế suy ra, thêm chuyện Cửu Thánh ban bố đại đạo thiên hạ, chỉ e một khi Thánh Tôn thật sự phát uy là có thể cướp đoạt đạo nghiệp.”
Lang Gia Thánh Tôn cười ha hả nói: “Cuối cùng ngươi cũng hiểu rồi. Chẳng phải ngươi tinh thông ảo thuật ư? Dùng với ta xem.”
Ninh Dạ không ra vẻ, trực tiếp phát động ảo thuật, hơn nữa còn gia trì Huyễn đạo, thi triển toàn lực. Theo lý thuyết khi thuyết một khi y xuất thủ toàn lực, toàn bộ Lang Gia thượng giới sẽ biến hóa theo suy nghĩ của y, tạo thành thế giới mà y muốn sáng tạo.
Thế nhưng thời khắc này không có thứ gì xuất hiện.
Ninh Dạ phát hiện mình như một phàm nhân, hoàn toàn không liên quan tới Huyễn đạo.
Quả thế!
Năm xưa Lang Gia Thánh Tôn dùng thuật lừa gạt để đi lên, thiện ác luân chuyển, tuy rất gần với đạo âm dương của Hắc Bạch thần cung, nhưng càng chú trọng biến hóa hư thực, dùng huyễn làm gốc.
Vì vậy trước mặt hắn, Huyễn đạo của Ninh Dạ không có một chút tác dụng gì.
Đây có xem là trộm đạo không?
Năm xưa Ninh Dạ từng có hành động trộm đạo, nhưng hiển nhiên không phải.
Thủ đoạn của Lang Gia Thánh Tôn cao minh hơn nhiều.
Thực ra hắn không làm gì nhưng đã ngăn chặn Ninh Dạ, khiến y mất năng lực trong phương diện này.
Đây không phải là trộm, là thời khắc này hắn đại biểu cho người đứng đầu Huyễn đạo của thế giới này.
Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ đã hiểu.
Chẳng trách Cửu Đại Thánh Tôn muốn ban bố đại đạo khắp thiên hạ, chuyện này có thể mô tả bằng hai chữ: quyền thế.
Cửu Thánh là người đứng đầu của một phương diện quyền thế nào đó, bọn họ ban bố đại đạo thiên hạ chính là trải rộng uy quyền của mình ra ngoài, khiến người khác có thể thay mình chấp chưởng quyền bính. Vì vậy năm xưa Ninh Dạ mới có thể dễ dàng trộm đạo, dùng vào trận pháp.
Nhưng mục đích trong hành động này không phải làm từ thiện mà là để tăng cường uy quyền trong đạo này: Ví dụ như ngươi là tướng quân, ngươi sẽ hy vọng có càng nhiều thuộc hạ càng tốt, phân ra càng nhiều quan viên trung tầng hạ tầng, bọn họ sẽ sử dụng quyền lực mà ngươi ban cho, đồng thời mở rộng địa bàn của ngươi, uy thế của ngươi.
Nhưng quyền lực này là cấp trên cho, cấp trên cũng có thể thu hồi.
Nếu ngày nào đó ngươi định tạo phản, ngươi sẽ phát hiện, thực ra mình chẳng có gì cả.