Chương 1347 Phương pháp phá giải
“Vấn đề là ngươi không dẫn ai theo, chỉ dẫn theo mình hắn, chẳng lẽ đã đoán được sẽ có chuyện ngày hôm nay?” Tử Cực lại nói.
Ánh mắt Ninh đã lạnh đi: “Tức là ta ra tay cứu Thánh Tôn nhưng thành ra sai lầm?”
Tử Cực Thánh Tôn tức giận hừ một tiếng: “Chú ý lời nói của ngươi, ngươi mà xứng cứu bản tôn? Chẳng qua là một luồng phân thần, cho dù có bị cướp mất thì đã sao?”
Ninh Dạ cười nói: “Nếu Thánh Tôn nói sớm, ta đã không ra tay.”
Y có thể hiểu được tâm thái của Tử Cực Thánh Tôn.
Đường đường Thánh Tôn lại bị một tên Vô Cấu cứu giúp, còn là “kẻ thù”, rõ là mất mặt.
Vì vậy suy nghĩ đầu tiên của Tử Cực là cảm tạ, suy nghĩ thứ hai là phủ nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này.
Đương nhiên xét kỹ ra thì cũng không quan trọng, hành động của Ninh Dạ không coi là cứu Tử Cực, nhưng xét tới năng lực của Chúa Tể, phân thần mà rơi vào tay hắn thì hậu quả khó lường, vì vậy lời nói này rõ là chống chế.
Ninh Dạ cũng chẳng để ý tới chuyện Tử Cực không nhận nợ, thời khắc này y chế nhạo lại, Tử Cực Thánh Tôn thầm phẫn nộ nhưng không tiện phát tác, đành nói: “Mảnh vỡ nguyên thần của Ác Sát Ma Tổ đâu?”
“Sao nào? Thánh Tôn muốn à?” Ninh Dạ nheo mắt hỏi.
Lang Gia Thánh Tôn đã nói: “Tử Cực, ngươi đừng quá đáng! Dù sao đi nữa lần này cũng là Ninh Dạ giúp ngươi!”
“Ta biết.” Tử Cực Thánh Tôn hừ một tiếng nói: “Ta không muốn mảnh vỡ nguyên thần của hắn. Chẳng qua đây là một phần của ma đầu, để Ninh Dạ mang theo thì quá nguy hiểm, nếu bất cẩn nhập ma, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.”
Ninh Dạ đáp: “Mảnh vỡ ở chỗ ta, chư vị Thánh Tôn có thể tự quan sát, nếu ta nhập ma đạo thì cứ giết chết, vẫn còn kịp mà.”
Nói xong kéo Giang Tiểu Phàm bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Ninh Dạ đi khỏi, Lang Gia Thánh Tôn thở dài một tiếng: “Tử Cực, ta biết ngươi tính cách cứng rắn, nhưng biểu hiện của ngươi hôm nay hơi quá đáng rồi. Dẫu sao Ninh Dạ cũng là tiểu bối, tuy nói năng hơi kiêu căng, nhưng đã là thiên tài, có ai không ngông cuồng? Dẫu sao hắn cũng giúp ngươi thoát khỏi một kiếp nạn, ngươi làm vậy...”
Tử Cực Thánh Tôn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Kỳ quái, sao tâm trạng mình hôm nay lạ vậy?
Có lẽ thiếu chút nữa bị Ma Vực bố trí hãm hại cho nên tâm tính bất ổn. Nhưng dẫu sao hắn cũng là đại lão, vẫn sĩ diện không thừa nhận, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, hất ống tay áo bỏ đi.
Rời khỏi Tây Vực, bay thẳng cả chặng đường.
Đi được khoảng vạn dặm, Ninh Dạ để Giang Tiểu Phàm tự về Cực Quang đảo trước rồi mới nói: “Đi ra đi.”
Lão già do Hắc Viêm Ma Thần biến thành đã cười hì hì xuất hiện.
“Chúc mừng Ninh huynh đệ, chúc mừng Ninh huynh đệ, lấy được một mảnh vỡ nguyên thần Thánh Nhân!”
Giọng điệu này khiến Ninh Dạ có cảm giác quen thuộc tới kỳ lạ.
Y cười nói: “Ngươi nói rõ đi. Chậc, lần này coi như ta đã giúp ngươi một việc lớn nhỉ?”
Hắc Viêm Ma Thần sắc mặt hoang mang: “Ai da ai da, sao Ninh huynh đệ lại nói vậy? Chuyện bàn trước thì ngươi không làm, ngược lại ra tay phá hoại kế hoạch của Ma Tổ, có hỗ trợ cái gì đâu?”
Ninh Dạ cười lạnh: ” Không sao, ngươi có thể giả bộ tiếp, cứ từ từ giả bộ. Có cần ta báo luôn cho thượng giới biết rốt cuộc Ác Sát Ma Tổ đã làm cái gì không? Ngươi tưởng ta ngốc lắm áo? Liều mình hy sinh một bộ kim thân bất diệt, tiêu tốn tu vi vạn năm, chỉ để cướp một luồng nguyên thần của Tử Cực?”
Hắc Viêm vội nói: “Được được được, ngươi lợi hại. Ninh huynh đệ pháp nhãn lợi hại, thiên hạ này không có gì giấu giếm được ngươi. Nhưng Tử Cực lão quỷ vốn bất hòa với ngươi, chúng ta tính toán hắn cũng là đang giúp ngươi.”
Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Nếu ta không biết chuyện này thì sao lại giúp đỡ các ngươi? Ta mà không ra tay thì chuyện này chẳng thể viên mãn đến vậy được. Với kinh nghiệm của chín vị Thánh Tôn, chắc chắn sẽ nhìn ra có vấn đề. Bây giờ ta ra tay, phân thần trở về là đương nhiên, nhưng như vậy cũng coi là ta phản bội chính đạo, lên chung thuyền với các ngươi.”
Hắc Viêm cười hì hì nói: “Thế chẳng tốt lắm sao? Vốn dĩ chúng ta cũng hợp tác nhiều lần rồi mà.”
“Vấn đề là hợp tác chỉ là hợp tác, ngươi lén lén lút lút cầm Lưu Ảnh thạch làm cái gì?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
“Cái gì? Lấy đâu ra Lưu Ảnh thạch?” Hắc Viêm tay chân run rẩy, một viên Lưu Ảnh thạch đã bị hắn bóp thành bột phấn, cười ha hả nói: “Ninh huynh đệ hiểu lầm rồi, sao ta lại tìm nhược điểm của ngươi được?”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi không bóp cũng chẳng sao. Ngươi tưởng cái thứ đó ghi được lời nói của ta chắc? Nực cười, ta là lão tổ tông trong chuyện sử dụng thứ này, bây giờ ngay cả Cửu Đại Thánh Tôn cũng đừng hòng nghe được lời nói của chúng ta, một viên Lưu Ảnh thạch mà đòi ghi lại?”