← Quay lại trang sách

Chương 1350 Phá rồi lại lập 1

“Đây cũng là không phá thì khó mà lập, phá rồi lại lập, bởi vậy cũng khó phát huy công dụng.”

Ninh Dạ cười nói: “Nàng không định bảo ta phá Côn Lôn kính ra luyện lại thần vật đấy chứ?”

“Sao lại không chứ?” Lâm Lang hỏi ngược lại: “Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa, mấy món thần vật đều bị tàn phá, nhưng chính vì nó vỡ nát không hoàn chỉnh nên lại được tăng cường. Mấy năm nay chàng ra sức tăng cường các thần vật này, món nào cũng phát huy hiệu quả, tuy chưa thể khôi phục trạng thái toàn thịnh khi Thiên Cơ môn sáng tạo thần vật, nhưng một số phương diện còn xuất sắc hơn xưa.”

Ninh Dạ nghe vậy ngẩn người, như đang suy tư.

Lâm Lang nói không sai, nhiều năm nay những thần vật vỡ nát của Thiên Cơ điện đều được Ninh Dạ tăng cường.

Lấy Tuyền Cơ xích làm ví dụ, năm xưa chỉ kiếm được một ít mảnh vỡ, lấy được Cấn Tự Bí, Khôn Tự Bí, Cấn Tự Bí, Đoái Tự Bí, Tốn Tự bí, ngũ bí tất cả, tứ bí đã mất, cho dù kiếm được cũng có thiếu thốn.

Nhưng chính vì thiếu thốn nên được Ninh Dạ bù đắp, lại thành tăng cường.

Vì vậy, tuy Tuyền Cơ xích không thể làm được như mong đợi của Thiên Cơ môn, có thể phá giải đất cả huyền bí của đại đạo trong thiên hạ, trong một số phương diện cũng vượt qua hạn chế của Thiên Cơ môn.

Ví dụ như Cấn Tự Bí.

Năm xưa Cấn Tự Bí hoàn chỉnh của Thiên Cơ môn tối đa chỉ thăng cấp lên Niết Bàn, không thể dùng Cấn Tự Bí thăng cấp lên cảnh giới Nhân Hoàng.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã phá tan hạn chế này, khiến cho Cấn Tự Bí có thể hỗ trợ đột phá tới cảnh giới Nhân Hoàng.

Vì vậy, tuy Tuyền Cơ xích không hoàn chỉnh nhưng một số phương diện thật sự vượt qua lúc trước.

Tương tự là Cấn Tự Bí.

Cấn Tự Bí được tôn là tổng cương vạn đạo trong thiên hạ, ứng với thiên đạo. Nhưng bản thân Thiên Cơ môn chưa bao giờ hoàn thành, chính vì vậy Ninh Dạ có thể tiếp tục phát triển Cấn Tự Bí, khiến nó nâng cao một tầng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ninh Dạ có tự tin sau khi lấy được ma cốt là có thể phá giải toàn diện bí mật của Ác Sát Ma Tổ.

Bây giờ Lâm Lang nói vậy, đám người Trì Vãn Ngưng cũng kinh ngạc: “Ý của Lâm Lang tỷ tỷ là... phá vỡ Côn Lôn kính, luyện lại đạo khí?”

Công Tôn Điệp cũng giật nảy mình: “Không được, quá nguy hiểm, nếu không thành công thì tự dưng lại mất đi một thần vật.”

Không phải phá cái gì thì cũng lập lại được.

Có một số thứ, phá xong là mất hẳn.

Không thể quật khởi trở lại.

Bây giờ Côn Lôn kính không theo kịp nhu cầu nhưng dẫu sao cũng là một thần vật rất có giá trị, còn là thần vật hỗ trợ Vấn Thiên thuật, phát huy tác dụng khá quan trọng trong khi bị truy sát lần này.

Nếu mất thứ này, chưa nói tới thứ khác, chỉ riêng chuyện dự đoán truy sát của Thất Dạ Thần Quân cũng trở nên hết sức khó khăn.

Bất cẩn chút thôi là hại chết bản thân mình.

Chuyện này rất lớn, Ninh Dạ không khỏi suy tư.

Y nghĩ suốt bảy ngày bảy đêm.

Hư không không có ngày đêm, bảy ngày bảy đêm này là theo thời gian của Thiên Trung giới, bản thể và phân thân cùng đang suy nghĩ, bên ngoài còn giao chiến với Thánh Nhân, khó mà tả nổi.

Sau bảy ngày, cuối cùng Ninh Dạ cũng quyết định.

Y nói: “Chuyện đã tới nước này, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nhất định phải luyện lại Côn Lôn kính, không chỉ có thế, ngay cả Tuyền Cơ xích cũng phải luyện lại.”

Cái gì?

Ba cô gái giật bắn mình.

“Không sai!” Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi. Phá rồi mới lập, đây là chuyện đương nhiên, nhưng phá ra sao cũng phải tính toán.”

Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý y: “Thật ra mấy hôm nay chàng không nghĩ chuyện phá hay không mà nghĩ phá xong lập lại như thế nào?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Đúng vậy!”

Nói đoạn, y lấy Côn Lôn kính ra, thần kính xoay chuyển trong hư không, tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, ứng với năng lực thời không vô tận.

Ninh Dạ tiện tay vuốt nhẹ, một hình ảnh đã xuất hiện trên mặt kính.

Chính là Thiên Trung giới.

Đây là hình ảnh mà Ninh Dạ dùng phân thân truyền tới, cũng là cách duy nhất để Ninh Dạ liên kết giữa Thiên Trung giới và Thiên Tằm, nhưng tiếc là chỉ liên kết về ý thức chứ không phải liên kết thời không.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, Ninh Dạ xuất chỉ ấn lên mặt kính Côn Lôn, một vòng xoáy nho nhỏ xuất hiện trên mặt kính.

Theo vòng xoáy này, mặt kính Côn Lôn bắt đầu xuất hiện từng vết rạn, đột nhiên cạch một tiếng, hoàn toàn vỡ vụn, nhưng mỗi mảnh vỡ không tiêu tan mà như hóa thành ngàn vạn cánh bướm, bay lượn trong hư không.

Đồng thời Tuyền Cơ xích cũng lóe sáng, hạ xuống vùng hư không này, lập tức hóa thành một đường hầm không gian.

Đây là dốc toàn bộ năng lượng trong Côn Lôn kính, mượn uy thế phá nát phóng thích, cuối cùng cũng tạo liên hệ không gian với vị trí của phân thân. Ngay khoảnh khắc sau, một cánh tay vươn ra, trong tay cầm theo một khúc xương vàng kim.