← Quay lại trang sách

Chương 1353 Thành sự tại nhân 1

Kết quả vẫn chưa tìm được phương pháp thì thiên đạo lại đưa chỉ dẫn.

Mẹ nó, thế này gọi là gì?

Vốn dĩ Ninh Dạ cho rằng không có chỉ dẫn là vì Thất Dạ Tinh Quân cũng là người được khí vận quan tâm, nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện lại không phải như vậy.

Y không tìm được đáp án, nhưng y vẫn quyết định tin tưởng thiên đạo, cho nên kiên quyết bay về phía kia, đồng thời vẫn không ngừng nghiên cứu ma cốt, phá giải huyền bí nguyên thần của Thất Dạ Tinh Quân.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã bảy năm.

Bảy năm qua, Ninh Dạ không chỉ nghiên cứu thấu triệt Ác Sát Ma Cốt mà lý giải đối với Thất Dạ Tinh Quân cũng sâu sắc hơn nhiều.

Lang Gia Thánh Tôn nói không sai, Thất Dạ Tinh Quân cũng giống như Tử Cực Thánh Tôn, đều là người chuyên tu thiên đạo, chẳng qua lý giải khác biệt, phương hướng sai lệch, Tử Cực Thánh Tôn chuyên tu đạo về Kiếp Lôi, chuyên về sát phạt.

Thất Dạ Tinh Quân thìa là Tinh La Vạn Tượng, thật ra không phải hắn cường đại tới mức có thể khống chế cả chư thiên vạn giới mà là có thể cảm nhận được tiên lực tinh giới từ khoảng cách cực xa, dẫn chúng tới cho mình sử dụng. Nói toạc ra thì hắn tương đương với một kẻ lãng du, am hiểu nhất là chu du trong vạn giới, ở trong hư không mà không hề suy yếu.

Ngoài ra người này còn am hiểu về không gian và Quang đạo, vì vậy giỏi về dịch chuyển, sở tường tốc độ, quyết đấu trong hư không có thể đứng ở thế bất bại.

Nói cách khác, ngay từ lúc thành Thánh người này đã chuẩn bị để chu du vạn giới.

Nhưng cũng chính vì vậy, khả năng khống chế của hắn với những đạo tắc khác không bằng Lang Gia Thánh Tôn, dù sao hắn tu thẳng thiên đạo, độ khó lớn hơn.

Nói cách khác, thật ra chênh lệch đạo tắc giữa Ninh Dạ và Thất Dạ Tinh Quân còn xa mới lớn bắng nói với Lang Gia Thánh Tôn.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này, hiển nhiên còn chưa đủ để đánh bại Thất Dạ Tinh Quân.

Ninh Dạ còn phải tìm ra nhược điểm của hắn.

Trong mấy năm nay, Ninh Dạ vẫn luon nghiên cứu cái này.

Hôm nay Ninh Dạ vẫn đang phân tích đạo tắc trong nguyên thần của Thất Dạ Tinh Quân, Trì Vãn Ngưng nói: “Phía trước có ba tinh giới, tam tinh quấy nhiễu, e là chúng ta phải đi vòng qua rồi.”

“Hả?” Ninh Dạ tập trung quan sát, quả nhiên thấy theo lộ trình Thiên Tằm đang đi thì khoảng một tháng nữa sẽ có ba tinh giới vòng quanh.

Như ba ngôi sao xoay quanh mặt trời, vây lấy một khu vực tối đen trống rỗng.

Dựa theo kinh nghiệm giao thủ của Thất Dạ Tinh Quân, chỉ cần tới gần bất cứ tiên giới nào, thực lực của Thất Dạ Tinh Quân sẽ tăng vọt, cho nên đương nhiên phải đi vòng qua.

Nhưng thời khắc này trong lòng Ninh Dạ máy động, bấm ngón tay tính toán, trong lòng đã hiểu ra.

Y nói: “Đây chính là vị trí mà thiên đạo chi dẫn.”

Trì Vãn Ngưng tức giận lườm y một cái: “Ba ngôi sao xoay vòng, một khi tiếp cận tinh giới, chắc chắn thực lực của Thất Dạ Tinh Quân sẽ tăng vọt. Chàng có chắc trong tình huống như vậy chàng sẽ đối phó được không?”

“Để ta xem thử.” Ninh Dạ đã tế ra Thiên Đạo xích.

Chỉ thấy Thiên Đạo xích phóng ra một luồng sáng nhỏ, loáng thoáng một cảnh tượng hùng vĩ, chỉ tiếc là ngoài Ninh Dạ, không ai hiểu được huyền bí trong đó.

Chỉ trong chớp mắt Ninh Dạ đã tính toán được vô số khả năng, hạ giọng nói: “Đúng là nơi này có thế cục rất lớn, tuy không quá rõ ràng nhưng có lẽ sẽ trở thành thế nhưng chốt giúp chúng ta thay đổi tình thế. Lại thêm chúng ta thuận theo mệnh trời, không thể không tới.”

“Thiên đạo bảo chàng chịu chết, chàng cũng chịu chết à?” Công Tôn Điệp hỏi.

Tính cách cô vốn bay nhảy, xưa nay chưa từng để ý tới thiên đạo.

Ninh Dạ cười nói: “Nàng cũng có thể hiểu là thử thách. Kẻ thuận theo mệnh trời, phải chú ý trung thành. Nếu gặp nguy hiểm lại không tới, thế thì còn gọi là thuận theo mệnh trời, con cưng của khí vận cái nỗi gì? Đương nhiên các nàng nói cũng không sai, có lẽ thiên đạo bảo ta tới chịu chết, nhưng trời cao luôn lưu lại đường sống, không cắt đứt mọi đường lui cho người. Có lẽ chuyến này sẽ nguy hiểm, mưu sự tại thiên, thành sự tại nhân!”

Ninh Dạ đảo ngược câu châm ngôn kia.

Bây giờ mưu sự là thiên ý, thành bại là do người.

Sống hay chết, cuối cùng phải dựa vào mình.

Nhưng nếu thiên mệnh có số, Ninh Dạ cũng không cự tuyệt.

Y hạ lệnh cho Thiên Tằm trực tiếp đi vào chính giữa ba ngôi sao.

Cách xa ngàn vạn dặm, Thất Dạ Tinh Quân ngồi trên một con thuyền.

Con thuyền đó đi trong hư không, Thất Dạ Tinh Quân chắp tay đứng trên thuyền, đối với hắn bóng tối hư không vô tận lại như cảnh tượng phồn hoa mỹ lệ, thit thoảng vung tay một cái, phía trước lại lóe lên ánh chớp, là bố trí của tu sĩ trên Thiên Tằm bị hắn tiện tay giải trừ.

“Bốn mươi năm, truy kích đến vậy mà Thiên Tằm kia vẫn còn sức lực, có thể thấy chắc chắn bên trong có một tiểu thế giới chống đỡ. Nhưng tiêu hao nhiều năm, thể nào chẳng có cực hạn, bản tôn không tin các ngươi có thể đi mãi được.” Thất Dạ Tinh Quân hừ lạnh nói.