← Quay lại trang sách

Chương 1355 Bí cảnh 1

Ninh Dạ chứng minh nơi này không phải nơi tuyệt tử, nhưng vẫn nói: “Tuy không phải nơi tuyệt tử nhưng dẫu sao vẫn có nguy hiểm, cũng phải chuẩn bị một chút.”

Nói xong y phát động Côn Lôn kính, trong Côn Lôn kính có chỗ lõm xuống, tạo thành vòng xoáy không gian, lại kết nối với phân thân.

Ninh Dạ giơ tay, Ác Sát Kim Cốt đã bay khỏi vòng xoáy rơi vào tay phân thân.

Lần này thủ đoạn của y càng xảo diệu, thậm chí không kinh động tới Hằng Vũ Thánh Tôn.

Mọi người đã hiểu.

Nơi này nguy hiểm, nhưng trời cao vẫn để lại đường sống, không khéo đường sống ứng với Thiên Trung giới.

Ninh Dạ trả lại Ác Sát Kim Cốt, không chỉ thực hiện lời hứa mà còn giúp phân thân nhanh chóng trưởng thành: Trên Kim Cốt có thành quả cảm ngộ huyền bí của y trong mấy năm qua, thậm chí còn có một chút phân thần của Thất Dạ Tinh Quân, có những thứ này chắc có thể giúp phân thân đột phá tiếp.

Sau khi xong xuôi, Ninh Dạ không hề do dự, chỉ huy Thiên Tằm bay về phía mặt trời không ánh sáng kia.

Như tráng sĩ một đi không trở lại!

Thiên Trung giới.

Cực Quang đảo.

Ninh Dạ đang chế phù.

Đã lâu lắm rồi Ninh Dạ không chế phù, dù sao đối với y mà nói đây đã là hành động không cần thiết.

Thế nhưng trong thời gian gần đây, y đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Hay nói chính xác hơn là có cảm giác.

Phù chú, cũng là đạo pháp của thiên địa.

Theo một ý nghĩa nào đó là dùng một hình thức khác thi pháp thiên địa.

Gần đây y cảm ngộ rất nhiều, đạo đồ tiến bộ, lượn một vòng rồi đột nhiên cảm thấy có cảm xúc đối với phù đạo, cho nên bắt đầu chế phù.

Năm xưa trình độ chế phù của y tới cấp bốn rồi không mấy khi tu hành, thậm chí toàn dùng Vô Thiên thuật tăng cường phù lục.

Bây giờ đã nhiều năm không chế phù, theo lý mà nói trình độ sẽ sa sút.

Không ngờ tấm phù lục đầu tiên mà y chế ra lại là cấp ba.

Sao mình lại thăng cấp?

Hơn nữa còn từ ba cấp hạng giữa lên ba cấp hạng cao, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chế phù sau nhiều năm, còn ngượng tay.

Chuyện này khiến Ninh Dạ khá kinh ngạc.

Quả nhiên, có cảm ngộ là nhiều mặt cùng tiến bộ?

Thế là y tiếp tục chế phù, tấm phù lục thứ hai này khôi phục được nhiều cảm giác hơn, đã trở thành cấp hai.

Tới tấm thứ ba, một phù lục cấp một đã trên tay.

Nhìn phù lục trên tay, Ninh Dạ cũng không biết nói gì.

Quả nhiên khi bản thân lên tới trình độ nhất định thì học cái gì cũng nhanh, lạch trời giữa cấp bốn và cấp một mà y cũng vượt qua rồi.

Nhưng đáng tiếc, như vậy thì có tác dụng gì?

Phù lục chỉ ghi lại tiên pháp.

Tiên pháp tuy mạnh nhưng sao bằng đạo cảnh, cuối cùng cũng là vô nghĩa.

Trừ phi có thể ngưng tụ đại đạo vào trong.

Ơ?

Sao lại không được?

Trong đầu Ninh Dạ đột nhiên lóe lên ý tưởng này.

Chứng đại tại thân, chứng đạo tại thần, người chứng đạo đều có chỗ dựa vào, sao không thể tại phù?

Thú vị.

Nhưng Ninh Dạ lập tức bỏ qua ý tưởng này, dù sao đây cũng không phải con đường của y, y không định làm vậy.

Nhưng loáng thoáng như có suy nghĩ gì đó, có chút nghi hoặc, có chút khó hiểu.

Cũng như cảm ngộ của bản thân trong mấy năm nay gặp phải một bình cảnh nào đó, một phương hướng đặc biệt xuất hiện, tạo thành lối rẽ, trước mặt mê man, không biết đi hướng nào.

Đang lúc mê man thì trong lòng máy động.

Một vòng xoáy không gian xuất hiện, Ninh Dạ giơ tay, Ác Sát Kim Cốt đã tới tay.

Y cảm nhận được tình hình bên bản thể.

Cau mày: “Ba ngôi sao lượn vòng quanh tuyệt địa. Ngay lúc này ta lại đốn ngộ phù đạo, liệu có liên quan gì?”

Y và bản thể tâm thần tương hợp, bản thể suy nghĩ phân thân tự hiểu.

Sinh cơ ở đây!

Tay cầm Ác Sát Kim Cốt, Ninh Dạ lẩm bẩm: “Có lẽ nên mà chút gì đó để phá giải tình hình bên kia.”

Đúng lúc này, Ninh Dạ tâm thần chấn động, đột nhiên biến sắc.

Khoảnh khắc đó y cảm thấy liên hệ giữa mình và bản thể đã đứt đoạn.

Y không cách nào cảm ứng được tình hình hiện tại và ý chí của bản thể!

Trong lòng đang lo lắng, lại thấy Lâm Lang chạy tới: “Xảy ra chuyện lớn rồi, lần này thì náo nhiệt lắm rồi.”

Miệng hô phiền phức nhưng gương mặt nhỏ bằng bừng hứng thú, chỉ e thiên hạ không loạn.

Xưa nay lá gan của Lâm Lang Thiên rất nhỏ.

Nhưng không có nghĩa là cô nàng này không thích xem trò hay.

Cũng tức là đứng ngoài xem thì không ngại, khi chuyện không liên quan tới mình, Lâm Lang còn thích mọi chuyện lớn một chút.

Vì vậy, xét theo tiêu chuẩn của cô nàng này, nếu là một chuyện phiền phức có thể cười nói, thế thì phiền phức này đúng là phiền phức, nhưng người chết chắc không nhiều, mà lại khá náo nhiệt.

Ninh Dạ rất bình tĩnh: “Ai phiền phức? Phiền phức gì?”

“Là Cừu Bất Quân! Ông ấy gây phiền phức lớn rồi!” Lâm Lang Thiên cười hì hì.