Chương 1356 Bí cảnh 2
Sư thúc?
Sao sư thúc lại gây phiền phức?
Sau năm đó ở Nguyệt Hoa Hải Châu giận dữ phản bội Ngũ Nguyên tông, Cừu Bất Quân đã trở thành tán tu.
Nhưng căn cơ của hắn vẫn còn đó, lại có nhiều hảo hữu, tán tu gì đó cũng không quan trọng, nói tới tiên pháp cũng không thiếu, lại thêm người già thích du sơn ngoạn thủy, trước đây không có cơ hội, giờ cuối cùng cũng được vui vẻ tiêu dao.
Thời gian gần đây hắn rất thân thiết với đám Dung Thành, rảnh rỗi còn đi lung tung tán gái, rất có phong độ của Hà Nguyên Thánh năm xưa, lưu danh khắp các thanh lâu. Thật ra đây mới là tác phong thường thấy của rất nhiều tu sĩ Thiên Tằm, dù sao bản thể tu hành, phân thân à, hưởng thụ được thì phải hưởng thụ nhiều một chút. Ai như Ninh Dạ, đã phân thân rồi mà ngày nào cũng tu hành, chẳng hiểu vẽ đẹp của nhân gian, thật quá đáng tiếc.
Vị sư thúc này sinh sống vui vẻ, nào có phiền toái gì?
Ninh Dạ bèn nói: “Nàng cứ nói thẳng đi.”
Lâm Lang đã thuật lại một tràng dài.
Hóa ra mấy ngày trước Cừu Bất Quân tiêu dao khoái hoạt, không biết vì sao lại cám dỗ một vị nữ thiên kiêu của một môn phái trung đẳng.
Quyến rũ thì quyến rũ thôi, chuyện này cũng chẳng có gì. Thế nhưng phụ thân của cô gái kia lại là chưởng giáo một phái, sau khi biết chuyện lại giận tím mặt, còn cho người truy sát.
Truy sát thì truy sát thôi, chuyện này cũng chẳng có gì. Thế nhưng đánh không lại, cái này thì hơi lúng túng, Cừu Bất Quân đành phải chạy trốn.
Chạy trốn thì chạy trốn thôi, chuyện này cũng chẳng có gì. Thế nhưng trốn cũng không thoát, kết quả bị đuổi tới một vùng núi hoang vắng, bị nhốt ở đây.
Bị nhốt thì bị nhốt thôi, chuyện này cũng chẳng có gì. Thế nhưng thiên địa dị biến, vùng núi non hoang vắng này lại ẩn chứa càn khôn, thiên địa dao động, nghe nói có bí cảnh sắp xuất hiện.
Bí cảnh thì bí cảnh thôi, chuyện này cũng chẳng... À, lần này thì “có gì” rồi.
Đại đa số tu sĩ khá coi trọng bí cảnh, bảo tàng.
Bất luận nơi này đáng mấy đồng tiền, cũng nên tới xem, tìm kiếm một hồi, không khéo bản thân là con cưng của ông trời, được trời cao sủng ái, ban cho hạnh vận, trúng mánh.
Nói chung, khu vực nui non hoang vắng đó đột nhiên náo nhiệt.
Kết quả là vô số tu sĩ ào ào chạy tới, đợi đến ngày bí cảnh mở ra hoàn toàn.
Cừu Bất Quân vốn có một ngàn lẻ một phương pháp bỏ trốn, kết quả xung quanh náo nhiệt lên, mấu chốt là bản thân hắn cũng cảm thấy hứng thú với bí cảnh này, không nỡ bỏ chạy, kết quả làm lỡ thời cơ, không chạy được nữa.
Thế là bị tóm.
Vị chưởng giáo kia bắt được Cừu Bất Quân nhưng không giết hắn, mà định dùng hắn làm đá dò đường, thăm dò nguy hiểm trong bí cảnh giúp mình. Vì vậy bây giờ coi như Cừu Bất Quân đang gặp phiền phức.
Bất cẩn chút thôi là mất mạng.
Bây giờ Ninh Dạ không hứng thú gì với bí cảnh, huống chi bản thể đang gặp nguy cấp.
Nhưng y không thể không lo tới Cừu Bất Quân.
Hơn nữa y cứ cảm thấy hai chuyện này quá trùng hợp.
Cho nên hỏi; “Bí cảnh kia có động tĩnh lúc nào?”
Lâm Lang trả lời: “Khoảng ba ngày trước.”
Ba ngày trước?
Tính toán thời gian, khi đó bản thể đã tiến vào phạm vi của tam tinh, đang cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Nhưng đây là một quá trình tăng cường dần dần, liệu có liên hệ gì không?
Có lẽ có?
Có lẽ không?
Ninh Dạ không chắc chắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy, nếu có liên hệ khéo lại càng tốt.
Ừm, dù sao đi nữa cũng phải mau chóng tới xem.
Cho nên nói: “Những người khác đâu?”
Lâm Lang hiểu ý y, nói: “Bọn Tử Lão đang đến, nhưng ta thấy đây sẽ là chuyện lớn, hơn nữa nghe nói còn có ma đạo dính vào, có lẽ chàng sẽ hứng thú.”
“Nghe nói?”
“Đúng!” Lâm Lang nghiêm túc gật đầu: “Nghe nói khi bí cảnh có động tĩnh còn có một luồng ma khí dâng lên ngất trời, nhưng lập tức biến mất không còn bóng dáng.”
“Vậy à?” Ninh Dạ vuốt cằm: “Thế thì phải nhanh nhanh đến xem.”
Dã Hồ lĩnh.
Tử Diệp cau mày nhìn hào quang bảo khí trên bầu trời, tâm trạng bực tức tới khó tả.
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy được?
Không thể nào!
Rõ ràng chưa tới thời điểm phát động, sao đột nhiên bí cảnh lại xuất hiện?
Xuất hiện một cách hết sức kỳ lạ, không thấy bất cứ dấu hiệu gì, tất cả bố trí đều không có vấn đề, chẳng hiểu sao tự nhiên mất khống chế?
Hắn không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ là Ninh Dạ?
Thế nhưng cũng không thể.
Mình là ma đầu tính toán vô song, đã đoán được phong cách hành sự của Ninh Dạ, theo một ý nghĩa nào đó bây giờ mình và Ninh Dạ đang bị buộc chung trên một sợi dây, tuy sớm muộn gì cũng trở mặt, nhưng tóm lại vẫn chưa tới lúc.
Chẳng lẽ hắn tìm hiểu được toàn bộ kế hoạch của mình rồi?
Chuyện này khiến Tử Diệp cực kỳ bất an.
Gã đầu sư tử bên cạnh vẫn bình chân như vại: “Sớm thì sớm thôi, đằng nào cũng không nhiều lắm, xấp xỉ là được.”