← Quay lại trang sách

Chương 1373 Thời gian đứng về phía ta 2

“Không sai, ngươi có thể cảm ngộ bảo vật này, sử dụng đạo binh diệt trừ ta. Nhưng bản tôn là Thánh Nhân, bản tôn cũng có thể! Bản tôn còn không phải là người được thiên đạo để ý, thậm chí có thể bỏ qua ma đạo lưu lại trên đó, trực tiếp khống chế.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Nếu ngươi có thể làm vậy, ngày đầu tiên ngươi đã làm rồi. Nhưng ngươi thà giao đấu với người của ta bao nhiêu lâu mà không làm, chứng tỏ không dễ như vậy.”

Đối với Ninh Dạ, thời gian nguy hiểm nhất là ngày đầu tiên tiếp xúc.

Giả sử Thất Dạ Tinh Quân cũng giống y, chỉ tốn thời gian một hơi thở là có thể khống chế đạo binh, hoặc hắn nắm giữ một loại đạo pháp khủng khiếp nào đó, một đòn diệt thế loại trừ bọn họ, thế thì uy hiếp của Ninh Dạ cũng thành vô nghĩa.

Nhưng ngày đầu tiên hắn không làm vậy, mang ý nghĩa giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua.

Thời gian đứng về phía ta!

Vì vậy Ninh Dạ hoàn toàn không sợ.

Thất Dạ Tinh Quân đã nói: “Đúng, ta khó mà khống chế thứ này, đây là khảo nghiệm mà thiên đạo giao cho ngươi, tất cả đều được mở ra công khai cho ngươi, mà không mở cho ta. Đại đạo không thể truyền thụ, chỉ có thể ngộ. Nhưng dù sao ta cũng là Thánh Nhân, lại không cần kiêng cữ như ngươi. Với tu vi của ta, ngươi cảm thấy ta cảm ngộ thứ này lại khó khăn hơn ngươi sao?”

Gương mặt Ninh Dạ đã nở nụ cười thần bí: “Không sai, lần này coi như ngươi đã nói đúng trọng tâm.”

Thấy nụ cười của y, trong lòng Thất Dạ Tinh Quân bỗng run rẩy, đột nhiên biết mình phạm sai lầm.

Không được!

Mình tự tiết lộ bí mật cực lớn rồi!

Tuy Ninh Dạ có thể khống chế ngay trong một hơi thở, nhưng e là bản thân y cũng không biết vì sao mình có thể nắm giữ nhanh chóng như vậy.

Xưa nay đại đạo vốn rất huyền bí, như ngàn lớp lụa che, khó mà tìm hiểu.

Cho dù là khảo nghiệm thiên đạo cũng vậy.

Ninh Dạ có thể nắm giữ nhanh chóng như vậy là vì lần này là ngoại lệ: Đây là khảo nghiệm của thiên đạo, tất cả huyền bí đại đạo đều mở rộng cho y thấy.

Nhưng chỉ có tác dụng với một mình y.

Nhưng vốn dĩ Ninh Dạ không thể xác định được điều này.

Là Thất Dạ Tinh Quân khẳng định giúp y.

Mẹ nó!

Ông đây truy tìm huyền bí cơ mà, sao lại thành dạy dỗ cho hắn?

Khoảnh khắc đó Thất Dạ Tinh Quân cảm thấy phẫn nộ tới muốn đập đầu.

Ninh Dạ cười hì hì nói: “Nhưng phải như vậy mới đúng chứ. Đôi bên đều có hy vọng mới gọi là công bằng. Đối với ta mà nói, huyền bí trong đại đạo của bảo vật này không khó hiểu, khó là làm sao sàng lọc, lấy thứ hữu dụng với bản thân, loại trừ thứ vô dụng. Còn đối với ngươi thì không có vấn đề lựa chọn, chỉ có vấn đề lý giải. Ngươi thấy đấy, bây giờ chúng ta rất công bằng.”

Thất Dạ Tinh Quân đã hiểu ý y: “Ngươi định tỷ thí với ta, xem ai cảm ngộ được huyền bí của bảo vật này trước?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đây là phương pháp tốt nhất, đúng không? Nếu ngươi thành công, đạo binh sẽ là của ngươi, ta không còn vốn liếng kiềm chế ngươi nữa. Sau đó ngươi không chỉ lấy được trọng bảo của Chúa Tể mà sinh tử của tu sĩ Thiên Tằm ta cũng nằm trong lòng bàn tay ngươi. Nếu ta thắng, chúng ta cũng chỉ may mắn thoát chết một lần mà thôi. Quan trọng hơn nữa, đây là phương pháp duy nhất phá vỡ cục diện bế tắc này.”

Thất Dạ Tinh Quân cười lạnh: “Ngươi không cần nói dễ nghe như vậy, nếu ngươi thắng chính là ngươi sống ta chết. Nhưng ngươi nói cũng không sai, ít nhất theo tình huống trước mắt, như vậy là công bằng. Mà đã là tỷ thí công bằng, thế thì đáng để đánh cược.”

“Không sai!” Ninh Dạ gật đầu.

Thất Dạ Tinh Quân không nhiều lời, lập tức ngồi xuống tiên thuyền của mình, nhìn về phương xa, bắt đầu cảm ngộ đạo tắc trên khối kim loại.

Một trận đại chiến lại kết thúc theo cách này, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.

Trì Vãn Ngưng nhìn Ninh Dạ: “Thế thì tiếp theo là tỷ thí tốc độ ngộ đạo?”

“Ừ, ít ra đây là phương pháp tốt nhất, có thể tranh thủ thời gian.” Ninh Dạ lặp lại lần nữa: “Thời gian đứng về phía ta.”

Lâm Lang Thiên thở dài: “Nhưng như vậy lại biến thành phu quân một mình đối phó với cường địch, chúng ta không cách nào giúp chàng.”

Ninh Dạ lại cười nói: “Cái này thì chưa chắc.

Nói xong y vung tay một cái, chỉ thấy trong Tri Vi giới có hào quang lóe lên.

Mọi người kinh ngạc, cảm thụ được mình đã khôi phục một chút liên hệ với Tri Vi giới, có thể hấp thu được pháp lực từ Tri Vi giới.

Tuy chậm hơn tình huống bình thường rất nhiều, so với quá khứ thì không khác gì sông lớn với và suối nhỏ, nhưng ít ra không còn là dòng nước không nguồn nữa.

Ninh Dạ đã nói: “Thất Dạ đang tập trung tâm thần vào món đạo binh này, không cách nào dốc toàn lực khống chế tinh giới, vừa hay thời gian vừa rồi ta cảm ngộ, lý giải được một ít, có thể phá vỡ một ít hạn chế của hắn. Các ngươi lập tức tu hành, khôi phục pháp lực. Sau đó...”