← Quay lại trang sách

Chương 1380 Trảm thần 4

Đạo niệm gia trì, thần thức cường đại, thủ mạnh hơn công, Giang Tiểu Phàm dần dần không chống nổi nữa.

Thấy vậy, Thất Dạ Tinh Quân cười ha hả: “Ta thừa nhận, là thân thể thông linh, ngươi đi được tới ngày nay cũng không dễ dàng gì. Trảm Thần đao của ngươi chắc cũng phải chém không biết bao nhiêu nguyên thần, đúng là có sở trường. Khổ nỗi ngươi gặp phải Thánh Nhân! Cho dù chỉ là một luồng phân thần của Thánh Nhân cũng có thể áp đảo nhà ngươi!”

Giang Tiểu Phàm lại mỉm cười: “Ta biết chứ. Mà đã biết ngươi là Thánh Nhân, sao lại không chuẩn bị cho được? Này, không phải ngươi nghĩ ta chỉ có một chiêu này đấy chứ?”

Cái gì?

Thất Dạ Tinh Quân kinh ngạc.

Giang Tiểu Phàm cười nói: “Đúng là thân thể thông linh của ta chấp nhận cho bất cứ ai tới làm khách, hoàn toàn không có địa lợi. Nhưng cũng chính vì vậy, nó có một lợi ích, đó chính là... nếu ngươi có bằng hữu, một chọi một không thắng, thế thì ủ lò.”

Sau tiếng hô của Giang Tiểu Phàm, chỉ thấy trong thức hải lại có một người xuất hiện, chính là gương mặt Ninh Dạ.

Ninh Dạ vừa xuất hiện đã cười khà khà với Thất Dạ Tinh Quân, giơ tay phóng thích một cơn sóng thần uy.

"Thương Lệnh Tuyệt, ngươi!"

Ninh Dạ xuất hiện không phải định đợi làm ngư ông đắc lợi, mà vì y phải nấp, nếu không mấy Niết Bàn ở đây, chưa chắc Thất Dạ Tinh Quân đã dám chui vào thân thể Giang Tiểu Phàm.

Chính vì vậy, đối với Giang Tiểu Phàm, quãng thời gian đầu cũng là gian nan nhất.

Ninh Dạ vốn định bảo Giang Tiểu Phàm dốc toàn lực phòng thủ, không ngờ Giang Tiểu Phàm lại chọn toàn lực tấn công.

Nhưng sự thật chứng minh đây mới là lựa chọn chính xác: Thất Dạ biết mình sẽ thắng, ai lại liều mạng với Giang Tiểu Phàm.

Bỏ lỡ thời cơ đó, Ninh Dạ có thể chạy tới kịp thời, cười nói: “Quả nhiên ngươi lại dính bệnh cũ, luôn bỏ qua thời cơ tốt nhất. Có điều, cũng khó trách, dẫu sao ngươi cũng là Thánh Nhân, luôn quý trọng bản thân mình. Nhưng tiếc là như vậy cũng thành hồ đồ, biết rõ là cạm bẫy ta đặt ra, biết là thân thể thông linh mà vẫn ngu ngốc cho rằng Tiểu Phàm sẽ chiến đấu một chọi một với ngươi.”

“Ngươi!” Thất Dạ Tinh Quân tức tới mức toàn “thần” ngứa ngáy.

Bây giờ nguyên thần Ninh Dạ cũng là Niết Bàn, nhưng đạo niệm của y không hề kém, mấu chốt là, Ninh Dạ đã thành khách quen của Giang Tiểu Phàm, mỗi lần Giang Tiểu Phàm không chịu nổi là Ninh Dạ ra tay giúp đỡ, hai thầy trò đã quen hợp tác trong chiến trường thần hồn.

Thời khắc này Giang Tiểu Phàm tấn công, Ninh Dạ phòng thủ, hai người liên thủ, dễ dàng ngăn cản thế công của Thất Dạ, mặc cho Thất Dạ thi triển ngàn vạn thần thông, pháp tướng vô biên, cũng không lay chuyển nổi hai người.

Trong lòng biết không ổn, Thất Dạ Tinh Quân hét lớn một tiếng: “Lên!”

Chỉ thấy trong thức hải của Giang Tiểu Phàm, vô số ánh sao huyễn hóa ra, mỗi ánh sao như hào quang xuyên thủng mặt trời, xé rách không trung, có cảm giác như sắp lao khỏi thức hải.

Lão già này phát hiện không đúng định hất bàn đập quán, phá hủy thân thể thông linh này.

Nhưng Ninh Dạ và Giang Tiểu Phàm có kinh nghiệm chiến đấu thần thức cực kỳ phong phù, năm xưa biết bao nguyên thần không đánh lại, vì mạng sống mà nghĩ đủ mọi cách, một trong số đó chính là phá vỡ thức hải, chạy trốn mất dạng.

Thời khắc này, ngay khoảnh khắc Thất Dạ xuất thủ đã thấy một luồng ngoại lực gia trì, không ngờ lại giúp Giang Tiểu Phàm ổn định lại thức hải đang dao động.

Đây là... mẹ nó, lại một nguyên thần tham dự.

Còn là Nhân Hoàng!

Không đúng, là hai Nhân Hoàng!

Thất Dạ Tinh Quân như muốn phát điên.

Ninh Dạ cười nói: “Thế mới nói ngươi ngu, có một người gia nhập đương nhiên sẽ có người thứ hai, thậm chí còn có càng nhiều. Sao ngươi lại nghĩ là chỉ có hai người chúng ta đánh một mình ngươi?”

Sau câu nói của Ninh Dạ, tiếng cười ha hả của Thiên Cơ vang lên: “Đừng lo lắng, lão già Thất Dạ, ta không chen vào chuyện của các ngươi, nhưng ngươi muốn đánh nát thức hải đế bỏ trốn? Không có cửa đâu, mụ Tinh La.”

Trùng mẫu Tinh La hừ một tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta, không chen vào là vì ngươi không có bản lĩnh, đã Nhân Hoàng rồi mà năng lực nguyên thần còn kém cỏi như vậy.”

Tinh La nói không sai, tuy Thiên Cơ đã là Nhân Hoàng, nhưng năng lực nguyên thần còn kém hơn Nhân Hoàng bình thường rất nhiều.

Cũng may hắn giỏi phòng thủ, bảo vệ thức hải của Giang Tiểu Phàm thì không thành vấn đề.

Nhưng miệng lưỡi vẫn cố cứng đầu: “Ngươi thì hơn gì?”

Tinh La cả giận nói: “Im miệng, ngươi mà đòi so với ta? Nguyên thần của ta truyền sang lũ trẻ, một khi thu hồi sẽ cường đại hơn ngươi nhiều.”

Tinh La là kiểu triệu hồi điển hình, mà thủ đoạn khống chế là nguyên thần, chính vì vậy nguyên thần của Tinh La không những không yếu mà còn rất mạnh, chẳng qua không am hiểu giao chiến trong thức hải, vì vậy cũng giống Thiên Cơ, phụ trách bảo vệ Giang Tiểu Phàm.

Còn sau khi hai nguyên thần cảnh giới Nhân Hoàng gia nhập chiến sự, tiếp theo lại một nguyên thần Niết Bàn xuất hiện.