Chương 1381 Trảm thần 5
Phong Vân Liệt.
Phong Vân Liệt cười ha hả nói: “Nguyên thần Thánh Nhân! Đồ tốt, Phong mỗ may mắn tham gia trận chiến này, đa tạ chúa công tác thành!”
Nói xong đã ra tay với Thất Dạ Tinh Quân.
“Ngươi cẩn thận chút, con rết trăm chân lúc chết vẫn còn giãy dụa.” Ninh Dạ nói.
“Áaaa!” Phong Vân Liệt gào lên đau đớn, ra là Thất Dạ Tinh Quân biến thành cái miệng lớn, cắt đứt một cánh tay thần niệm của hắn.
“Rác rưởi! Lũ các ngươi mà đòi giết ta! Chết hết đi cho ta!” Thất Dạ Tinh Quân gầm lên, phóng thích toàn bộ năng lực của bản thân.
Trong thức hải của Giang Tiểu Phàm, Thất Dạ Tinh Quân đã bất chấp tất cả.
Thời khắc này lực lượng nguyên thần phóng thích toàn bộ, đạo niệm gia trì, tạo thành cảm giác hư không vô tận trong thức hải của Giang Tiểu Phàm.
Đâu đâu cũng có ánh sao lóe lên, mỗi ánh sao đều là lực lượng nguyên thần của Thất Dạ Tinh Quân đang phát huy.
Thất Dạ Tinh Quân lại cao giọng nói: “Ta chính là Thánh Tôn thiên đạo, loại người như ngươi làm sao thắng được. Ai động tới ta, ắt bị trời phạt!”
Sau tiếng hét này, không ngờ thức hải Giang Tiểu Phàm lại tạo thành một áng kiếp vân.
Tên này lại tạo kiếp ngay trong thức hải!
Đây không phải ảo ảnh mà là lôi kiếp thiên đạo thật sự.
Ninh Dạ cười nói: “Ngươi không phải khí vận chi tử, dựa vào đâu mà đòi gọi Thiên kiếp? Ngươi dùng cách này để đối phó ta, đúng là tự tìm đường chết.”
Nói đoạn, kiếp vân biến hóa, sấm sét đánh ngược về phía Thất Dạ Tinh Quân.
Thất Dạ Tinh Quân cười ha hả: “Ta biết mà! Nhưng cuối cùng ngươi vẫn dính bẫy rồi!”
Sau tiếng cười ngông cuồng này, Thất Dạ Tinh Quân để mặc kiếp lôi đánh lên người mình, tiếp theo đó hóa thành luồng sáng, ầm ầm tiêu tan.
“Không tốt!” Phong Vân Liệt kinh hãi: “Lão già này thật gian xảo, lại định mượn sức chủ nhân phân hóa lần nữa. Hắn định chạy trốn!”
Đúng là Thất Dạ Tinh Quân định chạy trốn.
Hắn tự biết không phải địch thủ, bên ngoài lại có hai vị đại năng Nhân Hoàng canh giữ, không có cơ hội bỏ trốn, cho nên bí quá hóa liều, gọi kiếp lôi là cố ý cho Ninh Dạ cơ hội.
Kiếp lôi thiên đạo xuất hiện trong thức hải tương đương với kết nối ra thế giới bên ngoài, vì vậy khi bị hủy diệt thật ra cũng có một con đường sống.
Thất Dạ Tinh Quân cũng là loại hung ác, không ngờ lại nắm lấy cơ hội cửu tử nhất sinh này, lại phân tán một chút nguyên thần ra, nhân cơ hội bỏ trốn.
Không chỉ có thể, nguyên thần còn lại chịu đựng công kích của kiếp lôi, phóng thích tất cả uy lực.
“Chết đi!” Thất Dạ gầm lên.
Định tự nổ lượng nguyên thần còn lại.
Ngay cả Ninh Dạ cũng biến sắc: “Coi như ngươi lợi hại!”
Y không muốn Giang Tiểu Phàm gặp bất trắc gì, không thể không huyễn hóa thần thông dốc toàn lực bảo vệ thức hải của Giang Tiểu Phàm, sau đó nguyên thần còn lại của Thất Dạ Tinh Quân đã nổ tung.
Vụ nổ này như mở một lỗ đen trên bầu trời thức hải, lập tức tràn ngập hư không, khiến hư không sụp lún, không còn chút gì.
Nhưng nhìn từ bên ngoài lại là bản thể Giang Tiểu Phàm hừ một tiếng, tai mắt mũi miệng và mỗi lỗ chân lông đều chảy máu, tuy cực kỳ khủng khiếp nhưng không có uy lực thôn thiên diệt địa kia.
Sau đó lại thấy trong cơ thể Giang Tiểu Phàm có hai luồng khói xanh bay ra, là Ninh Dạ và Phong Vân Liệt trở về bản thể.
Lại nhìn Giang Tiểu Phàm, hắn đau đớn quỳ sụp xuống đất, ôm đầu kêu rên.
Ninh Dạ đặt tay lên Giang Tiểu Phàm: “Cố gắng lên, lần này tuy ngươi bị thương không nhẹ nhưng cũng hưởng lợi không ít. Tập trung tiêu hóa nguyên thần Thánh Nhân này đi.”
Giang Tiểu Phàm thu liễm tâm thần, được Ninh Dạ giúp đỡ bắt đầu tiêu hóa đạo niệm mà nguyên thần Thất Dạ để lại.
Không chỉ có hắn, nga cả Ninh Dạ và Phong Vân Liệt cũng hưởng lợi không nhỏ.
Nguyên thần một vị Thánh Nhân ẩn chứa thần thông và đạo niệm cường đại biết bao.
Ba người đã tọa suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Bốn mươi chín ngày sau, Ninh Dạ là người đầu tiên mở mắt, đã tiêu hóa toàn bộ thu hoạch.
Lại thêm bốn mươi chín ngày nữa, tới phiên Phong Vân Liệt tiêu hóa xong thu hoạch.
Giang Tiểu Phàm lại thêm tám mươi mốt ngày mới hấp thu toàn bộ.
Mở mắt ra, hắn hỏi: “Sư phụ, đệ tử hấp thu xong rồi. Chắc bây giờ có thể hoàn thành bước tiếp theo trong kế hoạch của sư phụ.”
“Tốt lắm.”
“Nhưng...” Giang Tiểu Phàm cúi đầu nói: “Vẫn để một ý niệm của tên kia bỏ trốn.”
Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Giang Tiểu Phàm quan tâm là Thất Dạ Tinh Quân bỏ trốn.
“Yên tâm đi.” Ninh Dạ cười nói: “Ta đã đoán có khả năng này, đã chuẩn bị sẵn rồi... hắn không chạy được đâu.”
Nghe y nói vậy, cuối cùng Giang Tiểu Phàm cũng yên tâm.
Sau khi hấp thu đạo niệm nguyên thần của Thất Dạ Tinh Quân, cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu rõ hơn về thủ đoạn của Thất Dạ.
Nhưng đây chỉ là một luồng nguyên thần, không thể dựa vào đó để đối phó với Thất Dạ. Tuy không thể sử dụng đại đạo Chư Thiên Tinh La, nhưng đại đạo không gian có thể phát huy tác dụng.