Chương 1387 Trấn áp 1
Đây là thần thông gì?
Không, không đúng!
Đây là đạo cảnh!
Có đại năng đang ở nơi cực xa, dùng đạo cảnh cường đại trấn áp bọn họ, khiến bọn họ khó lòng phát huy thực lực.
Ít nhất cũng là cảnh giới Nhân Hoàng.
Rốt cuộc là ai, có tu vi thủ đoạn như vậy mà lại đi bắt cóc một phàm nhân nho nhỏ?
Ngay lúc mọi người đang kinh hãi, chân trời lại có dị tượng xuất hiện.
Một làn khói đen cuồn cuộn bay ra, hóa thành một hình ảnh ma thần khổng lồ, không ngờ lại là Hắc Viêm Ma Thần.
Hắn cười ha hả xuất thủ, ma diễm ngập trời khống chế cả Việt Đông Lai và người trong làn khói xám, hắc hỏa bùng lên, đốt tới mức người trong làn khói xám kêu la thảm thiết, nhưng vẫn che chở cho Việt Đông Lai, không chịu buông tay.
Hắc Viêm?
Trì Vãn Ngưng cũng giật mình.
Bọn họ không ngờ chuyện này còn liên quan tới ma đầu, nhưng hiển nhiên bọn chúng tới đây không phải để bắt người mà chỉ không cho đối thủ bắt người đi.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Trì Vãn Ngưng không ngừng suy nghĩ, đã hiểu được điều gì đó.
Cô không ra tay ngay mà nhanh chóng truyền tin cho Ninh Dạ.
Trong Tuyền Cơ điện, ánh mắt Ninh Dạ nheo lại: “Quả nhiên là thế! Tức là hắn đã nhận ra? Ha ha, lại đi dùng thủ đoạn này à.”
“Ninh Dạ, làm sao bây giờ?” Trì Vãn Ngưng vội vàng hỏi.
Trong đầu Ninh Dạ lóe lên vô số suy nghĩ, sau đó trầm giọng nói: “Ta cần thời gian, bảo Hắc Viêm trở về. Ngoài ra...”
Ninh Dạ đã căn dặn một tràng.
Nghe Ninh Dạ dặn dò, Trì Vãn Ngưng không khỏi kinh ngạc: “Sao lại? Nhưng chuyện này sẽ khiến Đông Bình...”
“Đại cục quan trọng, hắn sẽ đồng ý.”
“Hiểu rồi.” Trì Vãn Ngưng vội vàng truyền tin cho Thịnh Đông Bình.
Nghe mệnh lệnh của Ninh Dạ, Thịnh Đông Bình cũng kinh ngạc: “Sao lại?”
“Ninh Dạ nói ngươi thấy rồi sẽ hiểu, đại cục quan trọng, cần ngươi giúp Ninh Dạ tranh thủ thời gian.” Trì Vãn Ngưng nói: “Cụ thể thì ngươi cứ thấy là biết.”
“Được rồi!” Thịnh Đông Bình hạ quyết tâm, lao về phía người trong làn khói xám, đồng thời những người khác dồn đập ngăn cản Hắc Viêm.
Hắc Viêm cũng nhìn thấy Trì Vãn Ngưng, lập tức ngạc nhiên: “Sao các ngươi lại tới đây?”
“Phí lời!” Trì Vãn Ngưng tức giận nói: “Ninh Dạ bảo ngươi ngừng tay.”
Hắc Viêm cười khổ: “Đã nói trước rồi mà, hắn không can thiệp vào chuyện của chúng ta, sao bây giờ ra lại chạy ra...”
Trì Vãn Ngưng tức tới mức thở hồng hộc nói: “Chỉ lần này thôi, còn lại phu quân sẽ không can thiệp.”
“Nhưng mà...” Hắc Viêm liếc mắt nhìn Việt Đông Lai đang bị mang đi và Thịnh Đông Bình đang đuổi theo, chần chừ một chút nhưng cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, nể mặt Ninh Dạ, ta đồng ý!”
Nói xong cuốn lên một làn sóng đen kịt, quấn lấy Trì Vãn Ngưng, hai bên lên bầu trời diễn trò chiến đấu.
Ở đằng khác Thịnh Đông Bình đuổi theo Việt Đông Lai, trông như cố gắng ngăn cản, thật ra vẫn lưu thủ.
Thấy khoảng cách giữa Trì Vãn Ngưng với bọn họ xa dần, bầu trời đột nhiên biến đổi.
Một bàn tay khổng lồ đột nhiên thò từ trên trời xuống, chộp về phía Thịnh Đông Bình: “Ngươi cũng đến đây.”
Thịnh Đông Bình đã bị bàn tay này hút lấy.
Đây là đại năng Nhân Hoàng xuất thủ, thực lực của Thịnh Đông Bình không cách nào kháng cự nổi, lại thấy mây gió trước mặt biến đổi, vô số cảnh tượng lướt qua.
Khoảnh khắc sau trước mắt tiếp tục biến đổi, Thịnh Đông Bình đã ở trong một bí cảnh, bốn phía đâu đâu cũng trống rỗng, chỉ có bầu trời là lôi vân dày đặc, tia sét lóe lên dữ dội.
Một tu sĩ đứng sừng sững trong mây, gương mặt cổ xưa, người mặc Ngũ Tiêu Tử Điện bào, tay cầm Thiên Lôi kiếm.
Thịnh Đông Bình thấy người này, lập tức hiểu ra: “Thương Lệnh Tuyệt, sao lại là ngươi! Hóa ra chuyện bắt cóc đệ tử Chính Khí tông ta là do các ngươi gây ra!”
Thời khắc này Thịnh Đông Bình đã hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Tử Cực thượng giới.
Thương Lệnh Tuyệt bay vào trong thượng giới, đi tới bên cạnh Tử Cực Thánh Tôn đang khoanh chân ngồi.
Lúc này sắc mặt Tử Cực Thánh Tôn đen tối, trong ánh mắt không ngừng có hắc quang lóe lên, sau đó biến thành từng luồng sét đỏ thẫm, trong sấm sét này vẫn loáng thoáng chút màu đen.
Lấy hắn làm trung tâm, không ngờ đang có vô số đệ tử Chính Khí tông và đại nho đang cúi đầu ngồi tụng niệm, từng luồng Hạo Nhiên Chính Khí cuồn cuộn hiện ra, truyền vào người Tử Cực Thánh Tôn, không ngừng lóe lên ánh lửa trắng đen giao hòa.
Một trong số đó, không ngờ lại là Khoáng Vân Hậu.
Không ngờ hắn cũng bị bắt.
Thời khắc này, Thương Lệnh Tuyệt đi tới bên cạnh Tử Cực Thánh Tôn, vung ống tay áo một cái, Thịnh Đông Bình và Việt Đông Lai đã lăn xuống đất.
Thương Lệnh Tuyệt quỳ xuống:” Sư phụ, đệ tử mang thêm hai tên.”
Tử Cực Thánh Tôn khẽ mỉm cười, nhìn Thịnh Đông Bình và Việt Đông Lai, nói: “Tạm được. Bản tôn cần thêm càng nhiều.”
Thương Lệnh Tuyệt khổ sở nói: “Sư phụ, Chính Khí tông đã phát hiện ra chuyện đệ tử của mình đang mất tích, cứu tiếp tục như vậy, e là sớm muộn gì cũng tra ra chúng ta.”