Chương 1386 Bắt cóc
Ninh Dạ bấm ngón tay tính toán trong chốc lát nhưng không có kết quả.
Nhưng càng không có kết quả, ngược lại y càng có phán đoán.
Ninh Dạ suy nghĩ một hồi rồi truyền âm cho Trì Vãn Ngưng nói: “Ta đã có chút manh mối về chuyện này, nhưng chuyện này rất lớn, không nên nhiều lời. Các ngươi có thể tự tra xét một chút, có tin tức gì thì lập tức nói cho ta. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tự ý hành động.”
Trì Vãn Ngưng cũng là người thông minh, nghe Ninh Dạ nói “việc này rất lớn” là biết có gì đó không đúng.
Nhưng Ninh Dạ không ngăn bọn họ điều tra, đây là chuyện tốt.
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Vừa vặn đang nhàn rỗi, Thịnh huynh, đệ tử đại nho gần đây nhất là ở đâu? Chúng ta tới xem xem.”
Vân thành.
Đông Lai nhã các.
Việt Đông Lai chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt lo âu.
“Trời giáng bất trắc, trọc khí tứ phương, nho sĩ gặp nạn, chính khí lặng câm. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ có yêu tà nào sắp xuất thế?”
So với tu sĩ, nho sĩ cõi phàm không hiểu nhiều về tu giới, nhưng do đo cảm nhận càng trực quan.
Thời khắc này trong lòng có cảm giác, bỗng thấy lo lắng dần.
Đang lúc lo âu khó hiểu, đột nhiên trong lòng máy động, quay đầu nhìn lại, thấy trong phòng có một làn sương xám mông lung xuất hiện.
Việt Đông Lai lập tức biết không ổn, quát lớn một tiếng: “Yêu ma phương nào!”
Nói đoạn giơ ngón tay chỉ vào làn sương, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí đã xuất hiện.
Tuy hắn là phàm nhân nhưng cũng như Khoáng Vân Hậu kia là người nhập đạo Chính Khí, tuy tay trói gà không chặt nhưng tự có Hạo Nhiên Chính Khí, có thể loại trừ tai họa.
Trong tình huống bình thường, bất cứ yêu ma quỷ quái nào gặp phải Chính Khí của hắn cũng tan thành tro bụi.
Nhưng thời khắc này một chỉ đánh ra, khói xám không tan, ngược lại cười lạnh âm trầm: “Còn dám sử dụng Hạo Nhiên Chính Khí với chúng ta, đúng là nực cười.”
Sau câu nói này, một luồng chỉ phong bắn ra khỏi khói xám, đánh lên người Việt Đông Lai, thân hình Việt Đông Lai đờ đẫn, không cách nào di chuyển.
Sau đó làn khói xám cuốn theo Việt Đông Lai bay lên không trung.
Bọn chúng định kéo ta đi đâu?
Việt Đông Lai trong lòng kinh ngạc, nghi hoặc không thôi, trên không trung bỗng lóe lên một luồng sóng ánh sáng màu đen, cuốn về phía Việt Đông Lai.
Hiển nhiên người đang bắt cóc Việt Đông Lai cũng không ngờ mình lại bị tập kích, giật nảy mình: “Ai?”
Một tia sét màu tím đánh ra.
Trong cơn sóng đen, tiếng cười âm trầm vang lên: “Người sắp chết, sao phải hỏi nhiều.”
Một cơn sóng ánh sáng màu đen lại bộc phát, hai luồng lực lượng hùng hồn đồng thời phát uy, khiến ánh sét lóe lên giữa hư không.
Khoảnh khắc sau, kẻ bắt cóc Việt Đông Lai trong làn khói xám đã hừ khẽ một tiếng rồi rơi xuống.
Không phải thực lực của hắn không bằng đối phương mà đối phương ra tay hoàn toàn không ưu thủ, càng không để ý tới sống chết của Việt Đông Lai, chỉ muốn giết người, là kẻ bắt cóc lại phải bảo vệ Việt Đông Lai.
Bên được bên mất, lập tức rơi xuống hạ phong, thời khắc này trúng đòn thụ thương, cảm thấy một luồng my ngập trời tràn vào trong lòng.
Tâm thần chấn động, kinh hãi nói: “Người trong ma đạo?”
“Đúng vậy.” Đối phương không buồn che giấu, lại bắn ra ngàn vạn ánh đao đen kịt, ra tay hung hãn, chiêu chiêu đoạt mạng, hiển nhiên chỉ muốn chém giết.
Người trong làn khói xám biết không tốt nhưng vẫn không bỏ Việt Đông Lai, hét lên quái dị, định phát động độn pháp bỏ trốn, tu sĩ ma đạo lại không chịu bỏ qua, xuất chỉ điểm về phía Việt Đông Lai. Thân thể Việt Đông Lai chấn động, Hạo Nhiên Chính Khí trong người bộc phát, xua tan toàn bộ ma khí.
Hạo Nhiên Chính Khí khắc chế ma khí, chiêu thức của người trong ma đạo không hiệu quả.
Người trong làn khói xám đã cắp lấy Việt Đông Lai bay đi, người trong ma đạo sốt sắng, ngưng tụ ma quang màu đen thành lưỡi đao, lại chém ra.
Đúng lúc này, trên không trung có pháp lực nổi lên, không ngờ lại ngăn cản ma đao.
Trên bầu trời có một giết xuất hiện, chính là Thịnh Đông Bình.
Lật tay một cái, đã phá tan ma đao.
“Thịnh Đông Bình!” Người trong ma đạo kêu lên kinh hãi, hắn chỉ là tiểu tốt trong Ma môn bản địa, hoàn toàn không thể sánh được với Thịnh Đông Bình, trong lòng biết không tốt, đang định chạy trốn.
Làm sao Thịnh Đông Bình lại để hắn trốn được, giơ tay chụp xuống.
Đồng thời một phía khác, đám người Trì Vãn Ngưng, Phượng Tiên Lung cũng xuất hiện bên cạnh người trong làn khói xám.
Công Tôn Điệp cười nói: “Cũng phải xem xem ngươi là ai mà dám bắt cóc đệ tử Chính Khí tông.”
Người trong làn khói đen phát ra tiếng rít gào the thé, theo tiếng gào này thân thể Công Tôn Điệp cứng đờ, một luồng uy thế cường đại đột nhiên xuất hiện, dưới uy thế này, Công Tôn Điệp cảm thấy mình khó mà cử động.
Không chỉ có cô, ngay cả đám người Phượng Tiên Lung cũng cảm nhận được áp lực từ uy thế kia, ràng buộc bọn họ không thể động đậy.