← Quay lại trang sách

Chương 1389 Ám tử 1

Nếu trong thời gian này Chính Khí tông gây sự với Tử Cực cung, Thương Lệnh Tuyệt cũng chẳng có cách nào.

Tử Cực Thánh Tôn cúi đầu suy nghĩ một chốc lát, nói: “Ngươi muốn điều kiện gì?”

Thịnh Đông Bình cười nói: “Có thể loại bỏ ma tính giúp Thánh Tôn, thật ra đây là vinh quang của chúng ta, còn là cơ duyên trời ban. Nếu hiểu được một chút đạo niệm của Thánh Tôn cũng coi như không phụ lần này, ít nhất tương lai trở về cũng đúng với cách nói bế quan.”

Quả thế!

Định nhân lúc trừ ma cho ta, tra xét đạo cảnh của ta?

Đúng, nếu là như vậy sẽ rất có ích với Thịnh Đông Bình, dù sao trên đời này chắc không có nhiều Thánh Tôn mở rộng thân thể cho người dưới nghiên cứu.

Tuy Thánh Tôn rất không thích thế, nhưng cùng lắm sau khi loại bỏ ma tính lại giết chết đám người này là được.

Nhưng suy nghĩ này của hắn vừa lóe lên, Thịnh Đông Bình đã nói: ” Nhưng Thánh Tôn cần thề với thiên đạo, xong việc sẽ không diệt trừ chúng ta.”

Quả nhiên, thằng nhãi này cũng có đầu óc.

Tử Cực Thánh Tôn suy nghĩ rồi nói: “Bản tôn có thể thề với thiên đạo, sau này tuyệt đối không ra tay với các ngươi, cho dù kết cục ra sao cũng không khiến các ngươi chịu tổn thương gì.”

“Còn cả bọn Thương chưởng giáo nữa.”

Tử Cực Thánh Tôn cả giận nói: “Chẳng lẽ bản tôn còn phải thề từ nay trở đi toàn bộ Tử Cực cung sẽ không gây tổn hại gì cho ngươi? Ngươi có biết nếu thề như vậy chẳng khác nào ngươi có Vô Địch Kim Thân với Tử Cực cung ta?”

Thịnh Đông Bình cười nói:” Niết Bàn trở lên là được.”

“Được!” Tử Cực Thánh Tôn không hề do dự, lập tức tuyên thệ với thiên đạo.

Trong Tử Cực cung, tất cả Niết Bàn trở lên đều không thể gây thương tổn gì với những người ở đây.

Thịnh Đông Bình là tu sĩ Vô Cấu, hắn cảm thấy Niết Bàn trở nên không thể làm thương tổn mình là đủ. Nhưng thằng nhóc này quá khinh thường Tử Cực Thánh Tôn, chỉ cần một câu nói của hắn, không biết bao nhiêu đại năng đồng ý ra tay, thay hắn diệt trừ đám người Thịnh Đông Bình.

Thời khắc này hai bên đều cảm thấy đã được bảo vệ, Thịnh Đông Bình viết một bức thư cho Chính Khí tông, nội dung đơn giản là mấy hôm nay có cảm ngộ, cần bế quan, mời một số đệ tử tới cùng ngộ đạo.

Đương nhiên bức thư này là viết cho chưởng giáo, tiếp đó lại viết hơn một trăm bức thư, chia ra gửi cho những đệ tử Chính Khí tông khác nhau, mời bọn họ tới chỗ nào đó, cùng bản thân cảm ngộ tham khảo, lĩnh ngộ đại đạo.

Nội dung trong thư đều được Tử Cực Thánh Tôn đích thân xét duyệt, không có vấn đề gì.

Tất cả mọi chuyện nghe đều ổn thỏa, Tử Cực Thánh Tôn lệnh cho Thương Lệnh Tuyệt gửi thư.

Đương nhiên, cho dù là Thánh Tôn, có một số chuyện hắn cũng không ngờ.

Ví dụ như Dương Cực Phong, nghe nói trong Chính Khí tông quan hệ với Thịnh Đông Bình không được tốt, sao Thịnh Đông Bình lại mời cả hắn?

Nhưng có hơn một trăm bức thư, ai lại rảnh rỗi xem xét phân tích từng cái một?

Tuyên Cơ điện.

Dương Cực Phong ngồi trước mặt Ninh Dạ, Ninh Dạ đang đọc thư.

Đọc xong, Ninh Dạ nói: “Ngươi có nhìn ra điều gì không?”

Dương Cực Phong cười khà khà: “Nếu không có Ninh thượng tiên nhắc nhở, ta cũng không biết Đông Bình bị Tử Cực bắt đi. Nội dung bức thư không thể nhìn ra vấn đề gì.”

“Không có vấn đề là đúng. Nếu có vấn đề, thư cũng chẳng tới đây.” Ninh Dạ nói: “Ác Sát Ma Tổ ám toán Tử Cực, rất ít người biết việc này. Ta còn tưởng phải một thời gian nữa thì ma đạo xâm nhập mới có hiệu quả, không ngờ mới tới giờ đã làm khó rồi. Hiện tại Tử Cực khó mà bảo vệ mình, muốn trấn áp ma tính mà bắt cóc đệ tử Chính Khí tông, như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng xem ra Đông Bình đã được Tử Cực tin tưởng, vì vậy Tử Cực mới cho hắn cơ hội viết thư, hiển nhiên muốn dẹp yên sóng gió trong chuyện đệ tử Chính Khí tông bị bắt cóc.”

Dương Cực Phong vò đầu: “Tức là Đông Bình không định nhân cơ hội này đưa tin?”

Ninh Dạ cười nói: “Tử Cực Thánh Tôn là ai cơ chứ, động tay động chân thì làm sao lừa được hắn. Nhưng không thể dùng âm mưu chứ dương minh thì được. Thánh Tôn có cường đại mấy cũng chỉ là lực lượng chứ không phải tâm cơ mưu kế. Nói lại thì, Đông Bình đúng là người tâm tư linh hoạt.”

Thịnh Đông Bình được tôn là Tri Thư Thiên Tôn, đọc nhiều sách, tâm tư cũng nhiều.

Có một số chuyện, không cần âm mưu cũng có thể đưa tin.

Lúc này Ninh Dạ chỉ vào bức thư nói: “Ngươi nhìn đi, trong thư nói mời đệ tử bế quan trăm năm. Bản thân chuyện này đã nói rõ muốn loại bỏ ma tính cần thời gian ít nhất trăm năm. Trên đó còn nói, chắc chắn sẽ để tất cả mọi người tham dự cùng tham khảo đại đạo, theo đuổi thiên cơ, nghe thì là mồi nhử nhưng thực chất đang muốn nói Tử Cực Thánh Tôn chấp nhận mở đạo cảnh của bản thân cho bọn họ tham khảo nghiên cứu, đây là giao dịch giữa Đông Bình và Tử Cực.”