← Quay lại trang sách

Chương 1397 Tứ hải tương trợ 2

Không thể nhờ thượng giới được, Mục Thiên Hồng lại tuyên bố ra ngoài rồi, chưởng giáo của đại phái đỉnh cấp, đã nói thành lời là nước đã đổ ra, làm sao thu lại được.

Vì vậy... hình như chỉ có nước đánh?

Đúng lúc này, một tu sĩ chạy vào bẩm báo: “Báo cáo chưởng giáo! Bên ngoài có đệ tử của hơn hai mươi môn phái đột nhiên tới thăm.”

“Ai?”

“Nói là bất mãn với hành động của Tử Cực cung, nếu Chính Khí tông thay mặt thiên đạo, thảo phạt kẻ bất nghĩa, bọn họ xin được giúp sức.”

Kim Luân Tôn Giả nghe vậy cười ha hả nói: “Đệ tử của môn phái nhỏ thì giúp được gì, bảo bọn chúng đi đi, ý tốt thì xin ghi nhớ, nhưng đừng tới góp chuyện.”

Tu sĩ kia gãi đầu, muốn nói lại thôi.

Ngồi bên dưới Ngọc Dao Tiên là Hạo La Tiên Tôn từng tham gia tỷ thí Thiếu Tú năm xưa. Hắn nhận ra tu sĩ kia đang do dự, bèn nói: “Cứ nói thử xem là ai tới.”

Lúc này tu sĩ kia mới nói: “Vệ Xuân Nguyên, Quý Ma Âm, Lý Thiên Tàn, Cừu Bất Quân, Phong Đông Lâm, Cố Tiêu Tiêu, Dung Thành...”

Hắn nói một lèo hơn hai mươi cái tên, mọi người nghe xong ngây ngốc.

Mẹ nó!

Thế này là sao?

Đây toàn là thiên kiêu thanh danh vang dội trong mấy trăm năm qua, đặc biệt Phong Đông Lâm còn là thiên kiêu của Hằng Vũ tông, có thể nói là tương lai có hy vọng kế thừa chức vị chưởng giáo Hằng Vũ tông; tuy trong các đại phái số người có hy vọng không phải một trăm cũng tới mấy chục, nhưng cũng là chuyện cực kỳ ghê gớm.

Cố Tiêu Tiêu là thiếu chưởng giáo của Phồn Hoa phái, đã là bậc đại nhân tay nắm thực quyền.

Dung Thành là một trong Song Tử của Thiếu Động phái, một Song Tử khác là Cảnh Hoành Nghiệp ở Thọ Quang giới năm xưa.

Ma Âm và Thiên Tàn là chưởng giáo của Song Tuyệt môn: Bọn họ lên làm lão đại luôn rồi.

Vệ Xuân Nguyên lại là tán tu, nhưng người nay dao du rộng rãi, đối đãi rất tốt với nữ tu, có không biết bao nhiêu chuyện tình ái, nghe nói chỉ chọc vào mình hắn là có thể kéo ra một loạt nữ tu thanh danh cường đại, chui chạn tới mức quên cả trời đất, được tôn là Thanh Sơn Bất Lão Tùng, Vô Song Tử Kim Trụ. Ẩn ý trong câu này thì tự hiểu.

Hơn nữa bản thân những người này đều có cảnh giới Niết Bàn; cả danh vọng, thực lực, thế lực sau lưng đều không tệ.

Đột nhiên chạy tới nói giúp Chính Khí tông, khiến Chính Khí tông cũng thấy ngây ngốc.

Tuy Chính Khí tông có đại năng Nhân Hoàng, nhưng Niết Bàn vẫn là lực lượng chiến đấu chủ chốt, Chính Khí tông vốn có năm mươi Niết Bàn, nhưng sau khi bị Tử Cực cung bắt cóc một loạt, lại thêm một ít bế quan không rõ tung tích, thực tế chỉ điều động được chưa tới ba mươi người, bây giờ đột nhiên có thêm hai mươi người, chẳng khác nào đột nhiên có thêm một nhánh quân đội hùng mạnh, hỏi sao không kích động.

Ngay tiếp đó, bọn họ mời khách khứa vào.

Đương nhiên, cũng phải hỏi han một phen, vì sao lại giúp Chính Khí tông.

Trong số những người này, Dung Thành biết ăn nói nhất, vừa tới đã nói một tràng toàn những lời đại nghĩa: “Tử Cực cung làm việc bất nghĩa, đi ngược ý trời, chúng ta lòng mang chính khí, đương nhiên phải ủng hộ chính nghĩa, diệt trừ yêu tà.”

Đáng tiếc, hắn có nói hay mấy cũng không ai tin.

Vệ Xuân Nguyên thì đơn giản trực tiếp hơn nhiều: “Ta có thù oán với Tử Cực cung.”

Năm xưa Vệ Xuân Nguyên đi du lịch, từng giao chiến với người của Tử Cực cung. Chuyện này cũng không có gì, nhưng bây giờ lây ra nói, cũng coi như có cái cớ.

Quý Ma Âm lại cười nói: “Sau khi sư phụ chúng ta mắc bệnh qua đời, hai huynh đệ chúng ta lên nắm quyền, trong môn phái có nhiều đồng môn không phục, cho là hai người chúng ta nhập môn quá ngắn, thiếu kinh nghiệm...”

Mục Thiên Hồng đã hiểu, bọn họ định nhân cơ hội này tranh thủ sự ủng hộ của Chính Khí tông.

Mục Thiên Hồng gật đầu nói: “Hai vị Thiên Tàn và Ma Âm, tuy tu hành mới hơn hai trăm năm nhưng thiên phú xuất chúng, tài hoa kinh người. Con đường tu hành, ai có thành tựu thì người đó đứng trên, làm gì có chuyện kinh nghiệm, Chính Khí tông ủng hộ các ngươi.”

Cố Tiêu Tiêu cười nói: “Phồn Hoa phái nhiều nghề mà thiếu gốc rễ, xưa nay luôn thiếu một môn thần công trấn phái. Tiêu Tiêu tự thấy thiên phú tạm được, khổ nỗi căn cơ môn phái còn thiếu, không có đường đi tiếp.”

Ngọc Dao Tiên cười nói: “Hóa ra là thế, Chính Khí tông ta có vô số tiên pháp thần thông, nếu Phồn Hoa pháp đồng ý ra tay giúp đỡ, đương nhiên cũng phải có khen thưởng. Không chỉ mình ngươi, các vị còn lại cũng vậy.”

Đã giúp đỡ thì cũng phải có cớ.

Có người muốn trèo cành cao, có người tôn sùng chính khí, có người muốn mượn thế, có người cần lợi ích. Mỗi người đều có nhu cầu riêng, vậy còn nghe được.

Quan trọng nhất là, như vậy không phải làm không công.

Mà sau khi làn sóng người này xuất hiện, Chính Khí tông cũng ý thức được đại chiến là không thể tránh khỏi, không khéo Tử Cực cung cũng mời đồng đạo giúp đỡ. Trong tình huống đó, từ chối là thiếu sáng suốt, dương phải chiêu nạp hiền tài.