Chương 1396 Tứ hải tương trợ 1
“Vậy phải xem đến lúc đó tình hình chiến sự sẽ phát triển như thế nào.” Ninh Dạ thản nhiên nói.
“Cái gì?” Mọi người không hiểu.
Ngay cả Giang Tiểu Phàm cũng hỏi: “Đại chiến mà nổ ra, chắc chắn sẽ gây tử thương nặng nề. Trong tình huống như vậy, làm sao Hạo Nhiên Thánh Tôn lại không ra mặt cho được?”
“Nói hay lắm!” Ninh Dạ cười nói: “Con người quen tính bao che, trẻ con trong nhà đánh nhau, người lớn không thể không ra mặt. Trừ phi... trẻ nhà mình chiếm thượng phong!”
Nghe y nói vậy, mọi người kinh ngạc: “Ý ngươi là...”
“Đúng!” Ninh Dạ nói: “Chỉ cần Chính Khí tông chiếm thượng phong trong đại chiến lần này, hầu như không có tử thương, thậm chí ngược lại còn có thành quả nhất định. Thế thì ta tin là, nếu Tử Cực không ra mặt, Hạo Nhiên Thánh Tôn cũng tuyệt đối không nổi lên.”
Còn có thể như vậy à?
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng.
Có nhà nào không bao che cho con cái?
Nếu Chính Khí tông rơi xuống hạ phong, chắc chắn Hạo Nhiên Thánh Tôn sẽ đứng ra, nếu chiếm thượng phong, hắn cũng có lý do giả câm giả điếc.
“Nhưng vấn đề là Tử Cực cung vốn rất thiện chiến, lại thêm lúc trước Chính Khí tông đã bị Tử Cực cung bắt cóc không ít đệ tử tinh anh. Một khi giao thủ, chưa chắc Chính Khí tông đã là đối thủ của Tử Cực cung.” Giang Tiểu Phàm rầu rĩ nói.
Ninh Dạ trợn trắng mắt khinh thường: “Chúng ta để làm gì? Ninh Dạ ta vốn bất hòa với Tử Cực cung, bây giờ Tử Cực cung bắt cóc đệ tử nhà khác, chính đạo không thể dung tha! Ta là người chính khí, đương nhiên phải giúp đỡ chính nghĩa, chủ trì công lý!”
Mọi người đồng thời vỗ tay: “Kế này rất hay!”
“Như vậy bây giờ chỉ còn lại một vấn đề.” Ninh Dạ nói đầy ẩn ý.
“Ai gánh tội?” Mọi người đồng thời cười ha hả.
Chính Khí tông, Hạo Nhiên điện.
Trong đại điện, Mục Thiên Hồng ngồi nghiêm chỉnh tại ghế trên, bên dưới là thủ tọa Ngũ Lão phong của Chính Khí tông, cùng với tu sĩ dưới trướng các núi.
Mục Thiên Hồng cao giọng nói: “Ba ngày đã qua, Thương Lệnh Tuyệt vẫn không chính thức trả lời, cũng không thả người, xem ra quyết tâm đối đầu với Chính Khí tông ta tới cùng. Chuyện đã tới nước này, cho dù thế nào đi nữa Chính Khí tông ta cũng phải yêu cầu Tử Cực cung đưa ra một câu trả lời.”
Bên dưới, một ông lão mi dài nói: “Sư huynh, nếu đại chiến nổ ra thì khó mà cứu vãn được. Có nên suy nghĩ thêm không?”
Người này tên Tu Vô Nhai, còn có danh hiệu Thượng Lâm Tiên, chính là thủ tọa của Thượng Lâm phong - ngọn núi thứ nhất trong Chính Khí tông. Hắn là người cực kỳ cẩn thận, xem như một trong số ít phản đối chiến tranh.
Một gã cao to hói đầu ngồi đối diện hắn, sau đầu là kim luân, chính là Kim Luân Tôn Giả bị bao vây ngày trước.
Kim Luân cả giận nói: “Tu Vô Nhai, lão già nhà ngươi đúng là nhát gan, lúc nào cũng sợ này sợ kia. Tử Cực cung đã ức hiếp chúng ta tới mức này rồi mà còn nhìn trước ngó sau, chẳng có chút quyết đoán nào cả.”
Tu Vô Nhai cười khổ: “Ta chỉ cảm thấy chuyện này có điều lạ, đừng trúng gian kế của kẻ khác.”
“Gian kế cái mẹ nhà ngươi. Chẳng lẽ ông đây mù mắt không thấy rõ ai ám toán mình? Hay bây giờ bất cứ ai cũng có thể giả mạo Nhân Hoàng? Đừng lôi mấy cái trò vặt của ngươi ra lừa người ta!” Kim Luân mắng chửi.
Bên dưới Kim Luân là một cô gái áo trắng, tay cầm một cây thước ngọc, nói: “Kim Luân đừng nổi nóng, rõ ràng chuyện này là Tử Cực cung gây ra rồi, nhưng còn chưa rõ vì sao bọn họ lại làm vậy. Đúng là khai chiến không phải chuyện nhỏ, nhưng không thể để mặc Tử Cực cung ức hiếp chúng ta như vậy được. Nhưng trước khi hành động, có nên bẩm báo lên cho sư phụ không?”
Cô gái này tên Ngọc Dao Tiên, cũng là một trong ngũ đại thủ tọa.
Mục Thiên Hồng thở dài: “Ngươi nghĩ ta chưa hỏi chắc? Nhưng sư phụ cũng nói rồi, Tử Cực bế quan, tạm thời người không liên lạc được với Tử Cực. Hơn nữa...”
Hắn chần chừ một chút, không nói tiếp.
Nhưng các thủ tọa khác trong lòng tự hiểu.
Bản thể Hạo Nhiên Thánh Tôn đã đi du lịch từ lâu, bây giờ chỉ có một phân thân ở đây.
Vì vậy trong tình huống như vậy, Hạo Nhiên cũng không muốn trở mặt với Tử Cực.
Thực ra Thánh Nhân du lịch luôn là chuyện cơ mật, không ai muốn trong lúc mình vân du thì ở nhà lại có chuyện, chính vì vậy thường hay che giấu. Do đó chuyện Hạo Nhiên Thánh Tôn đang vân du không thể dễ dàng tiết lộ, thậm chí ngay Mục Thiên Hồng cũng không dám chắc có phải sư phụ đang đi vân du thật không: Cũng có một số lão cáo già, rõ ràng không rời khỏi nhưng lại nói dối là đang đi vân du, chỉ muốn xem xem trong thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói chung, Tử Cực bế quan không lên tiếng, Hạo Nhiên Thánh Tôn cũng có nguyên nhân riêng, không tùy tiện đứng ra. Vì vậy chuyện dưới hạ giới, cuối cùng vẫn phải tự mình giải quyết. Chỉ có lúc thật sự không giải quyết được mới có thể tới nhờ thượng giới.