Chương 1399 Tiên chiến 2
Thời khắc này chỉ thấy một cô gái áo hồng xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng, áng mây rực rỡ bồng bềnh nâng bước, ảo ảnh ngọc phương sau đầu lay động, cất tiếng kêu vang.
“Lâm Lạc Phượng!” Ngọc Dao Tiên hét lớn, lao tới nghênh chiến.
Lâm Lạc Phượng cũng là một đại năng Nhân Hoàng có tiếng trong Tử Cực cung, nghe nói lúc ra đời có phượng hoàng vẫn lạc trong núi, hóa thành Lạc Phượng sơn, Lâm Lạc Phượng nổi tiếng nhờ đó, sau này nhận được di sản của phượng hoàng hoặc một thần vật bản mệnh, tu thành thần thông vô thượng, được tôn làm Lạc Phượng Tiên Tử.
Bây giờ Lạc Phượng Tiên Tử năm xưa đã trở thành Lạc Phượng Tiên Tôn, thủ đoạn cũng hung hãn cường đại hơn hẳn năm xưa, múa Ngọc Phượng trâm trong tay lên, ngọc phượng cưỡi mây bay tới, tỏa ra khí thế như phượng vũ cửu thiên.
Ngọc Dao Tiên cũng thi triển hào quang thần thông đáp trả, một cái bóng lướt qua, ảo ảnh ngọc phượng chấn động, như bị hàng ngàn lưỡi đao lăng trì, kêu la thảm thiết, đã cuốn lên ánh lửa đầy trời.
Bên này Kim Luân Tôn Giả đang giao chiến với Cổ Bất Kiếp, người này tên là Bất Kiếp nhưng lại là đại năng Kiếp Lôi đạo điển hình, nghe nói là đệ tử mà Tử Cực Thánh Tôn ưu ái nhất, năm xưa từng có ý định truyền lại chức vị chưởng giáo cho Cổ Bất Kiếp, tuy cuối cùng là Thương Lệnh Tuyệt nhận chức chưởng giáo, nhưng cũng có thể thấy được trình độ của người này trong đạo pháp.
Đối mặt với Vô Định Kim Luân của Kim Luân Tôn Giả, Cổ Bất Kiếp cười lạnh: “Ngày đó ngươi trúng một đòn Cửu Diệu thần lôi của ta, người còn thương tích, bây giờ tái chiến, chắc không dễ gì chiếm thượng phong?”
Ngày đó tuy Kim Luân Tôn Giả trốn khỏi vòng vây của ba người bọn họ nhưng bản thân cũng thụ thương không nhẹ, tới giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Lúc này nghe Cổ Bất Kiếp nói vậy, lòng thầm phẫn nộ: “Thế là ngươi thừa nhận rồi?”
“Thừa nhận thì đã sao?” Cổ Bất Kiếp cười lạnh, đánh ra một luồng điện quang như du long, ánh điện này như vật sống, lượn vòng quanh Vô Định Kim Luân, còn giữ chặt Vô Định Kim Luân tại chỗ, đồng thời Cổ Bất Kiếp đánh liền mười ba luồng thần thông.
Hai người này thực lực sàn sàn với nhau, nhưng Cổ Bất Kiếp nhân lúc hắn bị thương, ra tay chiếm tiên cơ.
Ở đằng khác Hạo La Tiên Tôn cũng đối đầu với Huyền Quang Tiên, Tu Vô Nhai đối đầu với Hãn Hải Chân Quân, mấy vị đại năng Nhân Hoàng dồn dập xuất thủ, tạo thành một chiến trường huy hoàng nơi chân trời. Xung quanh bọn họ vô số tu sĩ Niết Bàn cũng tự tìm đối thủ.
Phía ngoài nữa mới là Vô Cấu và Vạn Pháp.
Tu vi của bọn họ có hạn, không thể nhúng tay vào chiến đấu giữa đại năng, nhưng cũng có phương thức riêng của mình.
Mỗi nhóm tự tạo thành trận pháp, phối hợp với nhau ra tay, cũng huyễn hóa thành lưỡi đao chống trời chém xuống. Bọn họ không thể giết được đại năng nhưng cho dù chỉ chia sẻ bớt uy lực, gây một ít ảnh hưởng, cũng có thể khiến góp chút vốn liếng trên cán cân thắng bại.
Còn nòng cốt của hai phái là Thương Lệnh Tuyệt và Mục Thiên Hồng không tiếp tục xuất thủ mà trấn thủ trung ương, điều binh khiển tướng.
Chiến tranh tiên giới khác với cõi phàm, nhưng cũng có quy củ nhất định, không thể thiếu binh pháp.
Lúc này Mục Thiên Hồng thấy hai phái đã giao chiến, đôi mắt quan sát, hiểu được tất cả chiến cuộc, tình thế hiện tại lộn xộn khó phân cao thấp, nhưng hắn dễ dàng nhận ra dấu hiệu, đã nói: “Tử Cực cung có địa lợi, Tử Đình Thiên Cức trận tuy không thể phát huy toàn bộ hiệu quả nhưng lực uy hiếp vẫn không nhỏ. Nòng cốt của trận này ở trong cung, có ba ngàn cấm chế, ta cần người giỏi về phá trận mang một đội tu sĩ xung kích cánh trái Tử Cực cung, tiêu diệt những kẻ canh gác tại đó. Chư vị... ai muốn đi?”
Nói xong đã nhìn xuống đám khách khanh Vệ Xuân Nguyên, Dung Thành.
Đám người Dung Thành mắng thầm trong lòng, chẳng trách lúc trước lão già nhà ngươi nhiệt tình như vậy, vừa gặp mặt đã phái đệ tử phái mình xuất chiến, hóa ra chuyện nguy hiểm gác lại đằng sau.
Ngươi đúng là không coi viện binh là người!
Nếu không phải có mệnh lệnh của Ninh Dạ, chỉ theo cách làm này của hắn, chỉ e đám người Vệ Xuân Nguyên sẽ trực tiếp quay người rời khỏi.
Nhưng gương mặt vẫn cười hì hì, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lên tiếng: “Chúng ta nguyện đi đầu!”
Xung kích Tử Cực cung, tuy nguy hiểm nhưng lợi ích cũng lớn, thực ra cũng phù hợp với mong muốn của bản thân bọn họ.
Ừm, chắc lão già này cũng nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng Mục Thiên Hồng lại cho rằng bọn họ không thể làm được.
Ngoài Tử Cực cung, đại chiến giữa hai phái nổ ra.
Còn viện binh phái ngoài của Chính Khí tông lại bị coi là đội cảm tử, đi công kích đại trận của Tử Cực cung.
Đối với Chính Khí tông và tu sĩ Thiên Tằm, đây đều là bố trí cực kỳ thích hợp.
Đối với Mục Thiên Hồng, thật ra trong lòng cũng có tính toán. Hắn bảo những người này công kích Tử Cực cung không chỉ vì đối phương là người ngoài mà còn vì không chắc chắn về lập trường của đám người này: Vạn nhất trong đó có người của Thương Lệnh Tuyệt thì sao?