← Quay lại trang sách

Chương 1403 Tiên chiến 6

Kinh sư huynh cả giận nói: “Chính Khí tông là cái quái gì mà đòi uy hiếp Tử Cực cung ta? Hơn nữa trong Thanh Lương điện có rất nhiều cấm chế, phương pháp phá giải phức tạp, bọn chúng có muốn phá cũng phải mất ít nhất nửa canh giờ.”

Kinh sư huynh đi theo con đường cương mãnh, Bàn La phủ hợp với con đường của hắn, tương lai rất có thể sẽ ban cho hắn, vì vậy cho dù thế nào cũng không muốn Bàn La phủ rơi vào tay kẻ địch.

Tân Tiểu Diệp liếc mắt nhìn chiến trường, lạnh nhạt nói: “Được, nếu sư huynh đã quyết định như vậy, ta không ý kiến. Chuyện này sư huynh cứ xử lý là được.”

Nói xong dứt khoát ngồi yên.

Thấy cô không phản đối nữa, Kinh sư huynh lập tức hạ lệnh: “Thu hồi Bàn La phủ!”

Trận pháp xoay chuyển, trên bầu trời Thanh Lương điện xuất hiện một khe hở không gian, Bàn La phủ đã rơi vào khe hở.

Không ngờ đám người Dung Thành như đã tính trước, ngay lúc không gian xuất hiện, tất cả mọi người đồng thời ra tay, tấn công không gian kia.

Chỉ nghe ầm một tiếng, cánh cửa không gian mở rộng, tất cả tu sĩ lao vào trong cửa.

Kinh sư huynh kinh hãi biến sắc: “Không tốt! Đám người này lợi dụng lúc chúng ta thu hồi thần khí lao tới nơi này!”

Tân Tiểu Diệp thản nhiên nói: “Quyết định là của ngươi, không phải của ta. Này, thằng nhóc bên kia, nhớ chưa?”

Trong trợ thủ ở bên cạnh kinh hãi gật đầu.

Kinh sư huynh kia lựa chọn sai lầm, khiến đám người Dung Thành nhanh chóng thoát khỏi Thanh Lương điện, chỉ trong chốc lát sau đã tới một cung điện trắng như tuyết.

Tiếng nhắc nhở của Ninh Dạ lại vang lên: “Đây là Huyền Sương các. A, trong đó có một bảo vật rất tốt, là Huyền Sương giám, ở chính giữa đại điện. Chỉ cần phá cung điện kia là có thể lấy được bảo vật.”

Nghe y nói vậy, mọi người vui mừng khôn xiết.

Mạo hiểm chạy tới làm gì? Tưởng là vì Chính Khí tông nhà ngươi à? Được rồi, cũng có một phần, nhưng cũng vì không muốn Hạo Nhiên Thánh Tôn xuất thủ mà thôi.

Động lực vì người khác, dẫu sao cũng chẳng bằng vì bản thân mình, vừa nghe có lợi ích, đám người lập tức hưởng ứng.

Ai nấy bất chấp trận pháp cường đại, cấm chế nguy hiểm, ào ào xông tới, dùng bạo lực hóa giải.

Tử Đình Thiên Cức trận là trận pháp giữ nhà của Tử Cực cung, đương nhiên bất phàm.

Khổ nỗi trong có Triệu Long Quang, Tân Tiểu Diệp ăn cây táo rào cây sung, ngoài có Ninh Dạ dùng Vấn Thiên thuật, lại thêm đám người Dung Thành cũng có thực lực mạnh mẽ, vượt xa cùng thế hệ. Giờ có thêm động lực là lợi ích, ai nấy ào ào xuất thủ, phá trận pháp, dỡ cấm chế, chăm chỉ tới mức quên cả trời đất, không ngừng tiến sâu vào Huyền Sương các.

Trong khu vực khống chế trung ương, Kinh sư huynh cũng kinh hãi không thôi.

Sao tốc độ phá trận của lũ này nhanh vậy? Lúc trước có thế đâu?

Hắn không biết, mọi người phá trận không phải sợ khó mà là sợ phiền.

Thanh Lương điện phá thì không khó, khổ nỗi quá phiền phức. Huyền Sương các phá trận khó hơn Thanh Lương điện, nhưng không phiền phức như vậy.

Bọn họ được Ninh Dạ chỉ dẫn, phá Huyền Sương các còn dễ hơn Thanh Lương điện.

Thấy mọi người tiến quân thần cốc như vậy, đánh thẳng vào Huyền Sương các, Kinh sư huynh kêu lên: “Không tốt, Huyền Sương các gặp nguy rồi.”

Tân Tiểu Diệp lại nói: “Chẳng có cách nào, bây giờ chỉ có thể mang Huyền Sương giám đi, nếu không nơi này mà vỡ thì thần vật sẽ rơi vào tay kẻ địch.”

Kinh sư huynh sốt sắng: “Không có Huyền Sương giám thì phá trận còn nhanh hơn mất? Không được!”

Tân Tiểu Diệp liếc mắt nhìn hắn nói: “Vì vậy lần này ngươi vẫn không ủng hộ ta mang Huyền Sương giám đi? Được, ta biết rồi.”

Cô dứt khoát im lặng.

Kinh sư huynh thấy cô như vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói được là vì sao.

Lại nhìn Kinh Quý Tôn Giả kia, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt ta không biết, ta không thành vấn đề, chuyện này không liên quan gì tới ta.

Mới chần chừ không lâu mà tốc độ của đám người Dung Thành lại tăng lên, mắt thấy đã đi vào Huyền Sương các, phá hoại xung quanh như bẻ gãy cành khô, dọc đường không khiến cấm chế nào phát động.

Cuối cùng Kinh sư huynh cũng nhận ra không tốt, vội vàng hô to: “Mau lấy lại Huyền Sương giám!”

Cuối cùng hắn cũng ra lệnh thu hồi.

Tân Tiểu Diệp cười lạnh: “Đã giết vào trong rồi, giờ có thu hồi cũng chẳng được.”

Kinh sư huynh ngớ người, vội vàng điều khiển trận pháp dịch chuyển bảo vật đi nhưng lại phát hiện cấm chế dịch chuyển bảo vật đã bị phá hủy, không thể khởi động nổi.

Chỉ thấy đám người lao tới như hổ như sói, phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh, tất cả cấm chế nguy hiểm đều không phát động, sau đó Dung Thành nhảy lên cao, dễ dàng gỡ Huyền Sương giám lơ lửng trên không trung xuống.

Tiện tay giao cho Cố Tiêu Tiêu bên cạnh nói: “Của nàng này.””

“Hì hì.” Cố Tiêu Tiêu vui vẻ nhận lấy.

Toi rồi.

Kinh sư huynh biết phiền phức rồi.