← Quay lại trang sách

Chương 1402 Tiên chiến 5

Còn bên phía Dung Thành đã có Mục Thiên Hồng ra tay san sẻ bớt áp lực, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, có vẻ lại định đột nhập vào đại trận Tử Cực cung.

Có Ninh Dạ chỉ điểm, Tân Tiểu Diệp âm thầm nới lỏng, bên phía Dung Thành tiến triển thuận lợi, tuy cố tình khống chế tốc độ không nhanh, nhưng hầu như không tổn thất gì. Cánh cửa đầu tiên nhanh chóng phá giải, mọi người chính thức tiến vào Tử Cực cung, đập vào mắt là một dải đình đài lầu các.

Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Ninh Dạ: “Nơi này là Thanh Lương điện, không có gì tốt, đừng chậm trễ, tiếp tục tiến lên, vườn hoa ở hành lang bên trái là sinh môn, dùng Cửu Chuyển Liên Hoàn là mở... Phương thức phá giải cái trận pháp vớ vẩn này đúng là phiền phức, nếu phá theo cách bình thường rất tốn thời gian. Nhưng không sao, Tiểu Diệp đã chuẩn bị cho các ngươi cơ hội phá trận thật nhanh.”

“Đã hiểu.” Dung Thành cười khà khà, tuân theo chỉ dẫn của Ninh Dạ đi thẳng tới, dọc đường đâu đâu cũng có trận pháp cạm bẫy, thi thoảng lại có sấm sét lửa điện tiên pháp hỏa diễm ập tới, còn có kỳ trận ảo ảnh biến xung quanh thành sa mạc vạn dặm, nhưng đám người Dung Thành phá giải toàn bộ.

Thời khắc này đang đi tới, chợt thấy một lưỡi búa khai thiên giáng xuống.

Lưỡi búa này hết sức cường đại, cảm giác như muốn khai thiên lập địa, chém sạch vạn vật.

Tiếng cảnh báo của Ninh Dạ lại vang lên: “Cẩn thận, đây không phải ảo ảnh mà là thần khí Bàn La phủ. Tiểu Diệp phái riêng nó tới đối phó với các ngươi, thu phục nó đi.”

Dung Thành cười khà khà, phối hợp với đám người Ma Âm, Thiên Tàn, Phong Đông Lâm, đồng thời xuất thủ.

Vài chục vị Niết Bàn liên thủ ra tay, phóng thích năng lực, cho dù là Bàn La thần phủ cũng bị lực lượng cường đại ngăn chặn.

Nhưng thần phủ mượn lực đại tận, hết sức mạnh mẽ, trong lúc nhất thời cũng khó mà thắng được.

Dung Thành biết tuy Tân Tiểu Diệp sẽ giúp bọn họ về mặt chiến lược, nhưng về chiến thuật thì không hỗ trợ, muốn hàng phục lưỡi búa này thì phải tự nỗ lực.

Hắn kêu to một tiếng, bay lên không trung, gạt phăng tia điện điên cuồng xung quanh, đánh ra từng luồng phù văn huyền ảo. Đồng thời Cố Tiêu Tiêu cũng bay tới, trong tay có vô số cánh hoa phất phới, tuy nhẹ nhàng thư thả nhưng lại nặng tựa vạn cân. Ma Âm Lão Tổ phát ra âm thanh kỳ lạ, khiến Bàn La thần phủ không ngừng rung động.

Phong Đông Lâm giơ tay gọi gió, gió như bàn tay tình nhân quấn quanh thần phủ.

Thời khắc này mỗi người đều thi triển thủ đoạn sở trường của mình, lấy nhu thắng cương, quấn chặt như tình nhân, khiến Bàn La phủ cương mãnh tuyệt luân biến thành mềm mại như không.

Thấy cảnh này, tu sĩ Tử Cực cung chủ trì ở trung ương đại trận biến ắc hét lên: “Không được, lũ tán tu kia định cướp lấy Bàn La phủ! Mau thu hồi Bàn La phủ!”

Trong mắt người của Tử Cực cung, đám “nghĩa quân” này là lũ tán tu lo chuyện bao đồng.

Tân Tiểu Diệp lạnh nhạt nói: “Thu hồi Bàn La phủ thì Thanh Lương điện không thể chống nổi lực lượng của bọn chúng, một mắt trận cũng bị phá. Kinh sư huynh, sư huynh có chắc nên làm vậy không?”

Kinh sư huynh kia ngớ người, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời ra sao.

Khu vực trung ương Tử Đình Thiên Cức trận có ba người khống chế, Tân Tiểu Diệp chỉ là một trong số đó, cô không có toàn quyền quyết định, nhưng cô có thể dùng phương thức của mình ảnh hưởng tới những người khác.

Kính sư huynh không còn cách nào, đành nhìn sang lão già lông mày tím bên cạnh: “Hách Liên sư thúc, người thấy sao?”

Hách Liên sư thúc này tên là Hách Liên Long, còn gọi là Kinh Quý Tôn Giả, tu vi cũng chỉ là Niết Bàn nhưng vai vế cao hơn Tân Tiểu Diệp và Kinh sư huynh một bậc, cũng coi là người đứng đầu nơi này.

Tiếc là lớn tuổi chứ bản lĩnh thì không lớn mấy, kinh nghiệm làm người phong phú chu đáo, không muốn dễ dàng hạ quyết định, không thích gánh tội.

Vì vậy lúc này cũng do dự suy tư, không nói một lời.

Hắn không thể quyết định được, nhưng có lúc không quyết định chính là đã quyết định.

Đám người Dung Thành còn đang dốc toàn lực đối phó với Bàn La phủ, dưới uy lực cường đại của một loạt đại năng Niết Bàn, hào quang trên Bàn La phủ từ từ suy yếu, tả xung hữu đột mà không cách nào thoát khỏi vòng vây.

Chuyện này khiến Kinh sư huynh nôn nóng hẳn lên: “Hách Liên sư thúc, còn tiếp tục như vậy thì Bàn La phủ rơi vào tay bọn chúng mất. Thanh Lương điện không còn thì còn những chỗ khác chèo chống, Bàn La phủ mất rồi thì có thể là mất thật luôn. Tân sư muội, muội còn ngoan cố nữa à?”

Tân Tiểu Diệp nhíu mày: “Ta phụng lệnh sư phụ, bảo vệ thần cung là chuyện lớn nhất, tuy Thanh Lương điện không phải vị trí quan trọng, nhưng Kinh sư huynh cũng biết đạo lý xâm chiếm từ từ rồi đấy. Trận pháp bị phá một chỗ thì lực lượng bảo vệ sẽ yếu đi một phần, bên ta suy yếu, chiến cuộc cũng thành bất lợi.”