Chương 1407 Lính đánh thuê tiên giới 4
Nhưng sau chưởng này, không ngờ vẫn vô dụng, Lý Phượng Sơn không khỏi nhíu mày: “Thú vị đấy, đây là một loại chú pháp, ta cũng chưa từng gặp. Nhưng không sao!”
Nói xong hắn lấy ra một cái bình ngọc, dùng ngón tay chấm vài giọt nước trong bình vẩy về phía tu sĩ kia.
Cái bình này tên là Vân Hải Sinh Tiên bình, là một bảo vật chữa trị, cho dù ngươi trúng chú pháp thần thông kịch độc thiên hạ thế nào đi nữa, nó cũng có thể hóa giải ngay tại chỗ.
Nhưng tiên thủy rơi xuống, tu sĩ kia không những không khỏi, ngược lại càng đau đớn, tử ý trong người tăng vọt, nguyên thần lập tức khô héo mục nát.
Khoảnh khắc sau đột nhiên gào lên một tiếng, thân thể nổ tung.
Xoạt!
Vô số máu thịt mục nát bắn tứ tung.
Không tốt!
Lý Phượng Sơn cũng là người cảnh giác, không dùng tu vi đón đỡ mà nhanh chóng né tránh, đồng thời phóng ra mấy chục tiên pháp thần thông chống lại.
Chỉ thấy máu thịt kia đánh lên vòng phòng hộ tiên lực tạo thành tiếng xèo xèo, rơi vào người tu sĩ xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến tất cả những người trúng chiêu la hét điên cuồng.
Cũng may là Lý Phượng Sơn né tránh nhau, không trúng chiêu, một khoảnh khắc vừa rồi đã có ít nhất một vị Nhân Hoàng và bảy Niết Bàn dính phải.
Bảy Niết Bàn kêu la thảm thiết, ngay cả tu sĩ Nhân Hoàng cũng cau mày, nhìn một chút khí tức màu xám trên người.
Do là rơi trúng người mình, cảm nhận cũng càng rõ rệt.
Một người trong đó đã nói: “Là đạo lực.”
Quả nhiên là thế?
Ánh mắt Lý Phượng Sơn nheo lại.
Hắn không ngạc nhiên trước đáp án này, phải là thủ đoạn ẩn chưa lực lượng đại đạo mới có thể khiến Nhân Hoàng đỉnh phong như hắn cũng không thể hóa giải.
Tiên pháp, thần thông, đạo nghiệp, đây là ba loại thủ đoạn không cùng cấp bậc.
Tiên pháp mới là sơ cấp, thần thông như cấm thuật huyền ảo, còn đại đạo đại biểu cho cấp bậc thâm sâu.
Tiên pháp thần thông có nhiều thứ tương sinh tương khắc, nhưng dính tới đạo thì lại khác.
Như kim khắc mộc, hỏa khắc kim, trong tình huống không được đạo cảnh gia trì, trong tình huống số lượng không khác biệt thì so đấu tiên pháp thần thông thường tuân theo quy tắc này.
Nhưng nếu đã được đạo cảnh gia trì thì lại khác hẳn, hỏa vốn có thể khắc kim, nhưng nếu pháp thuật kim này là Kim đạo gia trì, thế thì hỏa không khắc được nữa.
Lý Phượng Sơn đã nhận ra, người xuất thủ tuy chú thuật quỷ dị, nhưng dẫu sao cũng là Niết Bàn, không thể giải trừ chỉ vì đạo cảnh gia trì.
Vấn đề là ông đây cũng Nhân Hoàng, cũng được đạo cảnh gia trì, sao lại không thể giải trừ chú pháp của tên này. Chẳng lẽ tên này tu luyện đạo nghiệp còn mạnh hơn lão phu?
Lý Phượng Sơn không phục, cũng không thể chấp nhận chuyện này.
Lúc này nghe vị Nhân Hoàng kia nói vậy, Lý Phượng Sơn hỏi ngay: “Đạo gì?”
“Khí tức tử vong nặng nề, chắc là đại đạo Sinh Tử, cụ thể không rõ.” Tu sĩ Nhân Hoàng trả lời.
Nghe hắn nói vậy, Lý Phượng Sơn hô: “Xán Tinh, tới đây!”
Một nữ tu đã bay tới.
Không cần Lý Phượng Sơn dặn dò gì, nữ tu sĩ kia đã điểm một chỉ về phía tu sĩ Nhân Hoàng, đầu ngón tay tỏa hào quang, mang theo sinh cơ vô hạn.
Nhưng hào quang rơi vào cánh tay Nhân Hoàng, lại thấy màu xám đen trên tay Nhân Hoàng bùng lên.
“Không được!” Nhân Hoàng kia giật mình, nâng tay hạ kiếm, dứt khoát chặt đứt cả cánh tay mình, nhưng lại phát hiện ra có làm vậy cũng vô dụng, xâm nhiễm đã tới cấp bậc nguyên thần, hạ quyết tâm cắt cả phần nguyên thần bị xâm nhiễm xuống.
Cho dù hắn là Nhân Hoàng, tự phá nguyên thần như vậy cũng làm hắn bị thương không nhẹ, hừ khẽ một tiếng, vẻ mặt đau đớn nói: “Chết tiệt, vừa rồi ai đã ra tay?”
Tử Lão đến quá nhanh, chớp mắt là đến, chớp mắt lại đi, lúc trước bọn Lý Phượng Sơn phải quan sát chiến trường, không ai chú ý tình hình phía sau, lúc này mọi người cũng không biết rốt cuộc là ai ra tay.
Trong lòng đang kinh hãi, lại thấy bảy tên Niết Bàn vừa dính phải máu thịt cũng không chịu nổi, phát ra tiếng kêu la đau đớn.
Lý Phượng Sơn thầm biết không ổn, vung ống tay áo, trực tiếp đẩy bảy người này lên không. Chỉ nghe ầm ầm ầm, bảy tiếng nổ liên tiếp, bảy Niết Bàn đã nổ tung.
Ngọn lửa cuồng bạo lan tỏa, lập tức thiêu cháy toàn bộ máu thịt của đám người vừa tự nổ, cũng coi như không gây họa tới người khác nữa.
Nhưng cứ như vậy, chỉ trong chớp mắt đã chết mất tám vị Niết Bàn.
Chuyện này khiến đám người Lý Phượng Sơn giật nảy mình.
Từ bao giờ mà Chính Khí tông có tu sĩ quỷ dị lợi hại như vậy?
Chỉ một đòn thôi đã giải quyết tám tu sĩ Niết Bàn?
Đặc biệt là đạo cảnh của hắn, ngay nữ tu sĩ Xán Tinh đã đạt tới đại đạo Sinh Mệnh cũng không giải quyết được?
“Không phải Chính Khí tông.” Nữ tu sĩ tên Xán Tinh đột nhiên quay đầu lại nhìn xung quanh: “Ta cảm thụ được người này còn ở gần đây! Hắn không hề rời xa chúng ta, tuy chú pháp của hắn rất mạnh nhưng phải áp sát thi triển mới có thể phát huy tác dụng.”