← Quay lại trang sách

Chương 1409 Mỗi người tự thể hiện 1

Cái gì?

Tu sĩ Nhân Hoàng hoảng hốt, làm sao hắn chui vào được?

Không có thời gian tìm đáp án, tu sĩ Nhân Hoàng vỗ mạnh lên đỉnh đầu mình:” Đi ra cho ta!”

Chỉ nghe ầm một tiếng, hư ảnh hiện lên sau đầu, thân hình Tử Lão đã bị hắn đánh văng ra.

Khoảnh khắc sau lực lượng nguyên thần của tu sĩ Nhân Hoàng ập tới, đánh Tử Lão tan thành tro bụi.

“Cuối cùng cũng giải quyết được rồi?” Tu sĩ kia thở phào một tiếng.

Lại phát hiện sắc mặt Lý Phượng Sơn và Xán Tinh không đúng.

Hắn thầm kinh ngạc: “Vẫn còn?”

Hai người cùng gật đầu.

Trong tầm mắt bọn họ, tuy đòn vừa rồi giải quyết được Tử Lão, nhưng nguyên thần của Nhân Hoàng kia cũng thất thủ, đã có tám phần mười hóa thành màu xám đen.

“Mau giúp ta!” Tu sĩ kia cuống quít kêu la.

Xán Tinh lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng này giỏi về sinh tử chuyển hóa, có thể biến sinh cơ thành tử vong, ta mà giúp ngươi, ngươi chết càng nhanh. Ngươi phải mau chóng tìm ra nơi phân thần của hắn ẩn nấp, bằng không...”

Cô còn chưa dứt lời, chỉ thấy chính giữa nguyên thần tu sĩ Nhân Hoàng lóe lên hào quang màu đen.

“Không tốt!” Xán Tinh kêu lên: “Đi!”

Sau đó cùng Lý Phượng Sơn chạy mất.

Ngay khoảnh khắc sau điểm sáng đen đã nổ tung, tạo thành cơn sóng tử vong khủng khiếp. Tu sĩ Nhân Hoàng kêu lên quái dị, đã cảm thụ được uy hiếp tử vong đáng sợ.

Hắn cũng là kẻ quyết đoán, trực tiếp tự nổ, chỉ lưu lại nguyên thần không bị xâm nhiễm trốn chạy.

Chuyện này sẽ khiến hắn trọng thương, nhưng dù sao cũng tốt hơn mất mạng, tan thành tro bụi.

Trên bầu trời, ánh đen lóe lên, một điểm sáng bay lên trời.

Nhưng ngay lúc hắn bay ra, thân thể Tử Lão lại xuất hiện, không ngờ lại nắm chặt lấy phân thần này.

“Hắn ở đó!” Xán Tinh hét lớn, không chỉ có thế còn nhận ra manh mối: “Đây là phân thần cuối cùng của hắn.”

Đám người Lý Phượng Sơn đồng thời xuất thủ.

Nhưng ngay thời điểm này, một vòng xoáy không gian đột nhiên xuất hiện.

“Phong!” Ít nhất ba vị Nhân Hoàng xuất hiện, đồng thời thi triên thuật phong tỏa.

Không ngờ với tu vi của bọn họ mà không ngăn cản được, chỉ thấy lốc xoáy không gian cứ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, xuất hiện trên bầu trời, tiếp đó Tử Lão cầm mảnh nguyên thần còn sót lại của Nhân Hoàng, biến mất không còn tăm hơi.

“Đại đạo không gian? Đại đạo không gian còn mạnh hơn cả chúng ta? Không thể nào?” Xán Tinh khàn giọng nói.

“Không phải hắn.” Lý Phượng Sơn sắc mặt âm trầm.

Hắn đã nhận ra, người thi triển thủ đoạn vừa rồi không phải Tử Lão mà là kẻ khác.

Một Tử Lão, đại đạo Tử Vong mạnh hơn Nhân Hoàng; còn kẻ khác đại đạo Không Gian bất chấp kiềm hãm của bọn họ, rốt cuộc đối thủ còn bao nhiêu người, sao lại có đạo cảnh cao siêu như vậy?

Rốt cuộc là ai?

Hắn như muốn phát điên.

Chỉ trong chốc lát, đã tổn thất một Nhân Hoàng, tám Niết Bàn.

Mà đối thủ chỉ phải đánh dổi một phần nguyên thần của Tử Lão.

Chuyện này khiến lửa giận của hắn bốc lên ngút trời.

Hư không xoay chuyển, Tử Lão lại xuất hiện phía sau Chính Khí tông.

Tay cầm nguyên thần Nhân Hoàng, xem như chiến lợi phẩm, sắc mặt Tử Lão cũng trắng bệch.

Vừa rồi xuất thủ, có thể nói hắn đã tiêu tốn bốn cái mạng.

Một là ra tay lần đầu, gieo Tử Chú thuật, hai lần sau thì bị bọn Lý Phượng Sơn giết chết, lần thư sinh tử là trực tiếp tự nổ để xâm nhiễm nguyên thần Nhân Hoàng kia, nhưng cho dù vậy vẫn không thể giết chết hắn.

Nếu không nhờ Ninh Dạ ra tay kịp thời, chắc hắn không thể về nổi.

Nhưng tuy trả giá lớn như vậy, thành quả cũng rất phong phú. Sau trận chiến lần này, chắc chắn thanh danh Tử Lão sẽ khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Thời khắc này, hắn nhìn Mục Thiên Hồng, nói: “Ngươi thấy rồi chứ?”

Mục Thiên Hồng nuốt một ngụm nước miếng: “Thấy rồi.”

“Tính tiền đi.” Tử Lão giơ tay ra.

“Bây giờ luôn?” Mục Thiên Hồng kinh ngạc.

Tuy không định quỵt nợ, nhưng sao ngươi đòi tiền nhanh vậy?

Tử Lão nói: “Trận chiến này, ta trả giá rất lớn, tạm thời không còn sức tái chiến, đương nhiên phải tính tiền rồi lên đường luôn. Sao nào? Mục chưởng giáo không định quỵt nợ đấy chứ?”

Mục Thiên Hồng hừ một tiếng nói: “Đương nhiên là không, nhưng bây giờ đang trong thời chiến, mỗi bảo vật đều phải phát huy tác dụng....”

Hắn còn đang định kiếm cớ, Tử Lão nói: “Yên tâm đi, ta thì đi chứ bảo vật vẫn để lại đây phát huy tác dụng, chẳng qua chủ nhân sử dụng là người khác mà thôi.”

“Cái gì?” Mục Thiên Hồng kinh ngạc.

Điền Cô Dạ nói: “Cứ đưa ta là được, tổng số là một món thần khí đại đạo, một thần khí thượng phẩm.”

Mục Thiên Hồng hít một hơi lạnh: “Không ngờ quan hệ giữa huynh đệ các ngươi lại tốt đến vậy. Nhưng thần khí thượng phẩm phải là chín Niết Bàn.”

“Chúng ta vẫn đang chiến đấu, lát sẽ bù thêm. Nếu không được thì lúc cuối cùng khấu trừ cũng được.” Tử Lão lạnh nhạt nói: “Mục chưởng giáo, tính tiền sớm thì mọi người mới cam lòng bỏ công bỏ sức chứ.”