← Quay lại trang sách

Chương 1411 Liều mạng xuất chiêu 1

Ai nấy thi triển tiên pháp thần thông, hô phong hoán vũ, thủ đoạn đa dạng bất đồng, khiến người ta không kịp nhìn theo.

Vốn dĩ điều này cũng chẳng có gì, mọi người đều là lão yêu quái tu luyện ngàn năm, đánh không lại thì chạy. Vấn đề là lúc trước đám người này không thể hiện bất cứ thủ đoạn gì, vì vậy những người khác hoàn toàn không biết gì về họ. Còn đám người Vạn Tiên minh Tử Cực cung đã thành danh nhiều năm, có thủ đoạn gì thì mọi người đều hiểu.

Một bên có chuẩn bị, một bên không chuẩn bị, cục diện lại thành lúng túng.

Thời khắc này, một tu sĩ Niết Bàn của Vạn Tiên minh vừa thi triển một thần thông đại đạo, uy lực hùng hồn, như kéo dài cả vạn dặm, thế tới không gì đỡ nổi. Lại thấy chân trời có vô số đóa hoa rơi xuống, dịu dàng lưu luyến, mang theo từng làn hơi ấm, lại khiến thần thông mạnh mẽ của tu sĩ Niết Bàn kia hóa thành hư vô. Tu sĩ kia thậm chí còn chưa kịp thăm dò đại đạo của đối phương đã cảm thấy thân thể mềm nhũn không còn sức lực, tiên lực trì trệ không chịu vận hành, sau đó tan thành tro bụi trong tiếng kêu rên. Người ra tay chính là Phượng Tiên Lung và Nguyệt Linh Tiên, biết rõ đặc điểm tu vi của người này, lấy nhu khắc cương, giết địch trong vô hình.

Ở đằng khác, một tu sĩ Tử Cực cung lúc tới lúc lui, độn pháp cường đại, di chuyển ngàn dặm trong khoảnh khắc, khó mà bắt được. Nhưng hắn đang thoải mái tung hoành thì thấy một người bay tới, cười lạnh một tiếng, tiện tay thi triển một luồng huyền quang. Tu sĩ kia dễ dàng chống cự, đột nhiên người kia áp sát tu sĩ Tử Cực cung, xuất quyền đánh ra. Một quyền này trông hết sức bình thường nhưng lại ẩn chứa lực lượng hủy diệt khủng khiếp. Tu sĩ kia đang định né tránh, nhưng phát hiện đột phá bám sát như hình với bóng, một câu nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Kẻ giết người, Khâu Cực Thước!”

Tu sĩ kia ầm ầm tan vỡ.

Còn có vài tu sĩ Niết Bàn tinh thông đại đạo Sinh Mệnh, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng, mặc cho pháp thuật ngập trời, thần thông như biển cũng khó mà lay chuyển, có thể nói là tấm khiên siêu cấp trên chiến trường tiên giới, ngay cả đám người Phượng Tiên Lung cũng khó mà lay chuyển.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau, một luồng âm phong cuốn tới, đám tu sĩ thân thể run rẩy, không biết từ lúc nào người đã dính đầy cổ trùng.

Đám cổ trùng này bỏ qua phòng ngự của tiên khí, lít nha lít nhít, chen chúc nhau ập tới, coi tiên lực như thức ăn, gặm nhấm đám người, chui vào thân thể, cắn xé điên cuồng. Tuy đám tu sĩ này có sinh mệnh cường hãn, nhưng trong cơn sóng côn trùng khủng khiếp này, bọn họ chỉ có nước bị gặm nhấm, kêu la tuyệt vọng, khó mà chịu nổi. Trong người đám tu sĩ này không ngừng lóe lên hào quang thần thông, như côn trùng ùn ùn không dứt, liên miên bất tuyệt, đám tu sĩ này bị lũ côn trùng ăn tới mức chỉ còn xương trắng, thậm chí nguyên thần cũng không thể trốn thoát, bị côn trùng gặm sạch.

Kẻ ra tay chính là Sào Quân Hải.

Ngược lại, Điền Cô Dạ đơn giản hơn nhiều.

Hắn vừa nhận được một thần khí đại đạo, đó là thần vật mà Nhân Hoàng mới có thể phát huy hết tác dụng, nhưng Điền Cô Dạ bỏ qua trở ngại, thi triển thần khí, hiển hóa thành một con trâu trắng cao bằng trời, há miệng cắn xuống. Niết Bàn thì không sao, nhưng Vô Cấu bị nó nuốt cả một đống lớn.

Thậm chí Điền Cô Dạ còn ợ một tiếng no nê, vỗ bụng cười nói: “Muỗi ít mấy thì vẫn là thịt, khà khà!”

Tâm trạng Mục Thiên Hồng rất mâu thuẫn.

Viện binh có thực lực cường đại, đây vốn là chuyện tốt, nhưng vấn đề là cứ giết một tên là lại tới đòi tiền và quấy nhiễu hắn.

Trên chiến trường tiên giới, các loại bảo vật vẫn không ngừng phát huy tác dụng, chẳng qua quyền sở hữu đã lặng lẽ thay đổi.

Mới thời khắc trước, một bảo vật vẫn được người của Chính Khí tông cầm trong tay vận dụng, có lẽ ngay khoảnh khắc sau đã bị đám người không biết xấu hổ này tới đòi còn lấy mỹ danh là: “Chúng ta dùng giúp ngươi.”

Cảm giác như thị trường chứng khoán, giá cả cổ phiếu nhanh chóng tăng theo số lượng giao dịch, nhưng con mẹ nó, cổ phần có phải của mình nữa đâu.

Chuyện này khiến Mục Thiên Hồng khó chịu như nuốt phải con ruồi.

Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào.

Ai bảo đây là chuyện hắn đã đáp ứng?

Ai bảo bây giờ tình hình vẫn không ổn?

Sau đó Mục Thiên Hồng lại phát hiện vấn đề chết người nhất là sau khi pháp bảo thần khí không ngừng đổi chủ, thực lực đám người này càng ngày càng mạnh, vì vậy Chính Khí tông càng phải dựa vào bọn họ, trả giá lại tiếp tục tăng cao. Mẹ nó, còn đánh nữa, đệ tử Chính Khí tông có về được hay không thì chưa biêt, nhưng của cải trong Chính Khí tông chắc chắn sẽ bị khoắng sạch!

Mục Thiên Hồng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, phải mau mau chóng chóng nghĩ ra cách giải quyết.