← Quay lại trang sách

Chương 1417 Đầu hàng 2

Đạo mà y lựa chọn vốn bao hàm cả hai giới Chính Phản, quan trọng nhất là: Y từng trải qua việc này, đưa ‘ánh sáng chính đạo” vào Phản giới.

Tuy khe hở khi đó không phải do y chế tạo, nhưng ánh sáng chính đạo của y cũng không bị loại bỏ hoàn toàn, chuyện này khiến y và Phản giới xuất hiện một loại liên hệ thần bí nào đó.

Lại thêm khí vận hùng hồn, bản thể tìm hiểu được huyền bí đại đạo ở chỗ thần binh Chúa Tể, Thất Dạ Tinh Quân và Tử Cực, cho nên Ninh Dạ mới có thể thực hiện thuận lợi như vậy.

Bản thân y thì rất đơn giản, nhưng đối với Vô Lượng Thiên Tôn lại có thể là huyền bí tối thượng mà hắn trông ngóng cả đời: Mở khe hở tới Phản giới, ngay cả Thánh Tôn chắc cũng không mấy ai làm được.

Mẹ nó, hình như ta vừa bại lộ cái gì đó ghê gớm lắm.

Ninh Dạ mắng thầm trong lòng, cuối cùng lại bất cẩn quên mất một số chuyện.

Nhưng cũng sao sao, đằng nào thì Ninh Dạ cũng chuẩn bị rồi.

Đương nhiên, ngoài bí mật quan trọng của bản thân, còn một nguyên nhân cũng quan trọng là Vạn Tiên minh không phải Tử Cực cung. Đây là một liên minh, đại năng trong liên minh đều có môn phái riêng. Ví dụ Vô Lượng Thiên Tôn là chưởng giáo của Hoành Minh giáo.

Đối với hắn thì lực ước thúc của Vạn Tiên minh rất nhỏ, cũng như một bang trong liên bang muốn độc lập, sẽ đơn giản hơn một tỉnh trong một nước muốn độc lập.

Bí mật quan trọng, cái giá khi phản bội lại nhỏ, chẳng trách người này thể hiện thái độ đình chiến đầu hàng rõ ràng như vậy.

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ cũng vui vẻ: “Ta có thể nói cho ngươi là vì sao, nhưng không nghĩa là ngươi sẽ học tập hay nắm giữ được. Trên thực tế, nếu ta đoán không sai, ngươi sẽ không học được.”

Không ngờ Vô Lượng Thiên Tôn lại nói: “Đại đạo không thể truyền thụ, không học được cũng rất bình thường. Nhưng sáng nghe đạo, tối chết cũng cam lòng!”

Hắn lại suy nghĩ rất thấu đáo.

Đại đạo không thể truyền thụ, ngươi nói cho ta, chưa chắc ta đã nắm được, nhưng cho dù chỉ hiểu được một chút thôi, biết được phương hướng, như vậy đã là tốt lắm rồi.

Tu vi tới bước của hắn, tiến bộ cực kỳ khó nhọc, có lúc chỉ vì muốn học hỏi chứ không quan tâm tới điều khác.

Nghe hắn nói vậy Ninh Dạ gật đầu nói: “Được, ta đồng ý. Ngươi lập lời thề với thiên đạo, từ nay về sau đi theo ta, ta truyền ngươi đạo nghiệp, còn học được bao nhiêu là ở ngươi!”

Vô Lượng Thiên Tôn đang định đồng ý, hai vị Nhân Hoàng kia cuống lên.

Một nam Nhân Hoàng đầu trọc nói: “Minh chủ đối đãi với chúng ta không tệ, Vô Lượng, sao ngươi lại làm vậy được?”

Nữ nhân áo trắng bên cạnh cau mày nói: “Vô Lượng, cẩn thận! Đừng quên ngươi còn vô số đệ tử trong giáo!”

Vô Lượng Thiên Tôn lại nói như chém đinh chặt sắt: “Hai người các ngươi tu hành nhiều hơn ta ba ngàn năm, cả tài nguyên và thiên phú đều vượt xa ta, nhưng mãi vẫn không bằng ta, có biết là vì sao không? Chính vì các ngươi có quá nhiều tạp niệm, còn ta một lòng hướng đạo. Biển học không có trước sau, ai có thành tựu thì người đó đứng trên, đạo cảnh của hắn hơn xa ta, có thể làm thầy của ta! Còn Hoành Minh giáo ấy à, từ hôm nay trở đi, ta không còn là chưởng giáo Hoành Minh giáo nữa.”

Nói xong lập lời thề với thiên đạo, không ngờ lập tức thay đổi lập trường, nhưng chỉ bản thân hắn thay đổi chứ không lệnh cho các đệ tử đầu hàng theo.

Nhưng hắn tự đổi phe, mặc kệ người khác, đám giáo đồ Hoành Minh giáo đều choáng váng.

Thế này là sao?

Chưởng giáo, ngài đầu hàng rồi, còn chúng ta thì sao?

Ninh Dạ cười nói: “Tốt lắm, nếu ngươi đã biết thời biết thế, ta cũng dễ xử lý hơn.”

Nói xong vung tay, đã xuất hiện một vòng xoáy không gian: “Thiên Cơ, Tinh La, các ngươi tới Tử Cực cung giúp bọn Dung Thành, chỗ này giao cho ta.”

Lý Phượng Sơn dẫn theo Vạn Tiên minh đang đối phó với Dung Thành, bọn Dung Thành vận dụng trận pháp được bố trí lúc trước, miễn cưỡng kháng cự lại, nhưng chắc chắn không thể kéo dài quá lâu, tình thế đã cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy Ninh Dạ chỉ có thể lệnh cho Thiên Cơ Tinh La chạy tới kéo dài thời gian.

“Tuân lệnh!” Thiên Cơ và Tinh La đã mượn thủ đoạn của Ninh Dạ lẻn vào Tử Cực cung.

Tử Cực cung bố trí cường đại, thủ đoạn không gian bình thường không có tác dụng, nhưng Ninh Dạ còn có thể mở cả khe hở tới Phản giới, làm một đường hầm không gian tới Tử Cực cung cũng không có gì lạ.

Nhưng bên này Vô Lượng Thiên Tôn lại nói: “Ninh Dạ, tuy ta theo ngươi nhưng Minh Quang Thượng Nhân và Tiêu Nhã Tiên Tử là hảo hữu với ta đã nhiều năm, ta sẽ không ra tay với bọn họ.”

Ninh Dạ gật đầu; “Có nguyên tắc là chuyện tốt, không sao, ta tự giải quyết được.”

Cái gì?

Ngươi định một mình đánh hai Nhân Hoàng?

Minh Quang Thượng Nhân và Tiêu Nhã Tiên Tử cùng trừng mắt nhìn Ninh Dạ.