← Quay lại trang sách

Chương 1418 Cửu trọng lôi kiếp 1

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Niết Bàn thắng Nhân Hoàng khó hơn hay một chọi hai khó hơn?”

Ặc!

Câu này.

Chắc chắn là Niết Bàn thắng Nhân Hoàng khó hơn.

Tinh la vạn giới, người trong cảnh giới Niết Bàn mà thắng Nhân Hoàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại một chọi hai chẳng là cái gì?

Nhưng vấn đề là cả hai chuyện này gộp lại thì khác.

Ngươi là một Niết Bàn, đơn đả độc đấu một Nhân Hoàng thôi đã rất thái quá rồi, còn định đánh cả hai?

Ngươi thậm chí còn chưa phải Niết Bàn đỉnh phong, mới là hậu kỳ... Đợi đã, Niết Bàn hậu kỳ?

Sao ngươi đã lên tới Niết Bàn hậu kỳ rồi?

Lúc này mọi người mới chú ý tới, tu vi của Ninh Dạ thăng tiến vượt xa lẽ thường, mới hơn hai trăm năm đã đạt tới hậu kỳ.

Tốc độ nhanh như bọn Tử Lão giờ mới là sơ kỳ, hơn nữa hai trăm năm lên tới Niết Bàn sơ kỳ đã là tốc độ nhanh tới rớt quai hàm rồi, mà bây giờ Ninh Dạ còn là hậu kỳ.

Mọi người thầm kinh hãi, nhưng cơn thịnh nộ không giảm.

Tiêu Nhã Tiên Tử cả giận nói: “Được, được, được! Hay cho tên Ninh Dạ nhà ngươi, lại dám ngông cuồng như vậy, cho dù Vô Lượng Thiên Tôn mạnh hơn chúng ta một chút, nhưng hắn cũng không dám nói có thể một chọi hai với chúng ta. Ngươi đã to gan kiêu căng như vậy, thế thì đến đây đi.”

Nói xong đã huyễn hóa ra một luồng khí tím, đánh về phía Ninh Dạ, tuy chỉ là một luồng khí nhưng huyễn hóa ngàn vạn, ảo diệu vô cùng.

Nhân Hoàng đầu trọc Minh Quang Thượng Nhân cũng tế ra một luồng phật quang, tạo thành một vị đại phật có bốn mặt tám tay, chia thành bi hỉ nộ si, tám cánh tay mỗi tay nắm một pháp bảo, là Hàng Ma xử, Lôi Âm bạt, Độ Thế chung, Hộ Dân tán, Ly Nhân kinh, Kim Quang châu, Thánh Ngôn bi, Luân Hồi tháp.

Bát bảo hiển hiện, phật quang phổ chiếu, lại có voi trắng xuất thế, sư tử vàng gầm thét, đại bàng giương cánh, như Phật Tổ hàng lâm, đánh về phía Ninh Dạ.

Hai người này vừa ra tay đã vận dụng sát chiêu, uy lực không kém gì Vô Lượng Thiên Tôn lúc vừa rồi.

Ninh Dạ vẫn làm như trước, phát động Tàng Thiên ngục, sợi xích vắt ngang bầu trời.

Minh Quang Thượng Nhân đã chứng kiến thủ đoạn này, không lạ lẫm gì, tám món bảo vật xoay chuyển, bốn gương mặt của Kim Cương Phật đồng thời quát lên, ngay sợi xích chỉ tạo được ảnh hưởng có hạn tới hắn.

Còn Tiêu Nhã Tiên Tử càng đơn giản, khí tím của cô trông khá bình thường, thực chất thần thông phi phàm, xuyên qua xiềng xích mờ ảo hạ xuống, như sương như khói bao phủ xung quanh.

Ninh Dạ cười khẽ nói: “Môn thần thông của Tiêu tiên tử đúng là cao cường, chẳng hay là thủ đoạn gì?”

Vô Lượng Thiên Tôn nói: “Cô ấy hái hoa tinh ở vạn ngọn núi, kết hợp với bảy mươi hai loại thần thủy, luyện thành một môn thần thông, tên là Thiên Hoa Niệm, mị hoặc tâm thần, thần diệu vô song. Cho dù là đại năng Nhân Hoàng, bất cẩn chút thôi cũng trúng chiêu của cô ấy.”

Tiêu Nhã Tiên Tử trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi lắm mồm quá đấy.”

Ninh Dạ cười nói: “Chẳng trách trong đó có nhiều ảo ảnh như vậy, hóa ra cũng là một thần thông Huyễn đạo. Đáng tiếc, ta cũng am hiểu đạo này.”

Trong lúc trò chuyện, Ninh Dạ cũng không nhàn rỗi, đã thi triển Vạn Tượng đồ từ lâu. Nhưng bây giờ năng lực của Vạn Tượng đồ vượt xa năm xưa, bất tri bất giác huyễn hóa vạn vật, thực tế còn huyễn hóa thành cục diện trước mắt.

Tiêu Nhã Tiên Tử nghĩ mình đang công kích Ninh Dạ, nhưng không biết mình đã rơi vào tròng, chỉ giao chiến với ảo ảnh.

Ninh Dạ vẫn khá khách khí với Tiêu Nhã Tiên Tử, vì y nghe ra đối phương không mấy trung thành với Vạn Tiên minh, chẳng qua không có lòng hướng đạo như Vô Lượng Thiên Tôn cho nên không muốn hạ mình như vậy.

Nhưng chuyện này mang ý nghĩa vẫn có hy vọng.

Vì vậy y chỉ dùng Huyễn đạo vây khốn rồi lẳng lặng phát động lực lượng của Tẩy Tâm trì.

Tẩy Tâm trì là thần vật khôi phục kém nhất trong chín món thần vật của Thiên Cơ điện.

Sử dụng nó không thể khống chế suy nghĩ của Nhân Hoàng, nhưng muốn làm suy yếu ý chí đối phương thì không thành vấn đề.

Nhưng y không khách khí với Minh Quang Thượng Nhân như vậy. Mắt thấy tám bảo vật của pháp tướng bốn mặt ầm ầm đánh xuống, Ninh Dạ hừ lạnh một tiếng, giơ tay một cái, phóng thích một quả cầu hắc bạch thái cực nghịch chuyển càn khôn.

Minh Quang Thượng Nhân từng chứng kiến sự lợi hại của thủ đoạn này, không dám đối đầu trực diện với y, tứ diện phật đổi hướng bay lên không, bảo quang bắn tới, chặt đứt hắc bạch thái cực cầu.

Minh Quang vui mừng nói: “Ha ha, hóa ra chỉ có thế thôi. Vô Lượng, ngươi thấy rồi chứ? Thứ ngươi theo đuổi, ta có thể phá hủy dễ dàng!”

Vô Lượng Thiên Tôn thở dài nói: “Thuật này vốn không phải để chiến đấu, huyền bí của nó ở chỗ mở đường tới Ma giới, xuống u tuyền, chứ không phải uy lực ở Chính giới. Ngươi chỉ thích chiến đấu, coi thắng bại là tiêu chuẩn, cuối cùng cũng chỉ là tiểu thừa mà thôi.”