← Quay lại trang sách

Chương 1427 Công kích thượng giới 2

Câu nói này cũng hợp lý, tuy bây giờ Hạo Nhiên Thánh Tôn không ra tay, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không ra tay.

Nhưng khiến mọi người bất ngờ nhất là, Thánh Tôn còn chưa hạ giới gây sự, Thiên Đạo minh Anh Hùng hội đã có hành động khác...

Thanh Loan sơn.

Tổng bộ Vạn Tiên minh.

Lý Phượng Sơn ngồi trong căn phòng yên tĩnh, nhưng có làm thế nào thì nội tâm cũng chẳng tĩnh lặng nổi.

Trận chiến ở Tử Cực cung đã qua hơn một tháng, nhưng mọi chuyện diễn ra đều hiện lên rõ rành rành trước mắt.

Có lúc chỉ nhắm mắt lại thôi Lý Phượng Sơn cũng chứng kiến cục diện thuộc hạ chết thảm, đại tu làm phản, Vạn Tiên kỳ bị cướp.

Vạn Tiên minh vốn là một liên minh rời rạc, trong liên minh có rất nhiều môn phái, lại có rất nhiều thành phần nhàn tản.

Như Vô Lượng Thiên Tôn, chân trước hắn vừa đi, Hoành Minh giáo cũng nối gót bám theo, thậm chí tạo thành hiệu ứng, có không ít môn phái tâm tư dao động.

Mấu chốt là Vạn Tiên kỳ không còn, uy tín của Lý Phượng Sơn tổn thất, khả năng khống chế thuộc hạ càng kém.

Trong tình huống như vậy, Lý Phượng Sơn cần mau mau chóng chóng tìm ra bọn Ninh Dạ.

Nhưng hơn một tháng qua, bọn Ninh Dạ như bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn không thấy tăm hơi.

Thậm chí Lý Phượng Sơn còn phái người tới Lang Gia các dò hỏi, kết quả bị Nhạc Tâm La cho một trận đuổi đi, Nữ Đế Quy Linh Nương quăng luôn một tấm phù vào mặt, biến sứ giả kia còn thành một con heo... tới giờ còn chưa khôi phục nguyên hình.

Lang Gia các đã ngó lơ, Vạn Tiên minh, Nhật Diệu các, Vạn Diệu tông... các môn phái đỉnh cấp khác cũng mặc xác bọn họ, môn phái duy nhất đồng ý giúp đỡ là Tử Cực cung. Nhưng bây giờ Tử Cực cung cũng đang cãi cọ với Chính Khí tông: Cuối cùng Tử Cực Thánh Tôn cũng lên tiếng, nói các đệ tử Chính Khí tông đang làm khách trên thượng giới của hắn, không phải lo chuyện tính mạng.

Hắn rất không muốn nói câu này, vì nói câu này xong hắn cũng không có cách nào giết người diệt khẩu.

Nhưng lần này Tử Cực cung tổn thất quá nặng nề, Tử Cực Thánh Tôn không thể không nhượng bộ, trước tiên xuống nước một chút: Diệt khẩu thì vẫn phải diệt, cùng lắm sau này chú ý một chút, chỉ cần ông đây khôi phục thực lực, mấy trăm đệ tử có là cái gì?

Nhưng đúng như hắn đoán, sau khi nghe tin tức này, Hạo Nhiên Thánh Tôn tự thân tới cửa, lên tiếng thăm hỏi: “Tử Cực huynh đệ gặp phiền toái gì mà cần đệ tử Chính Khí tông ta hỗ trợ? Hay là để ta làm cho, thế chẳng tốt hơn đệ tử của ta à?”

Tử Cực Thánh Tôn kiên quyết đóng cửa không chịu gặp, ngoài miệng thì nói: Đang dẫn dắt đệ tử, không cần ngài lo nghĩ.

Lý do này rõ là dối trá, đệ tử nhà ta mà cần ngươi dẫn dắt? Đương nhiên Hạo Nhiên Thánh Tôn không tin, nhưng sau khi Tử Cực Thánh Tôn đưa hình ảnh đệ tử Chính Khí tông bình an vô sự, hắn cũng không tiện trở mặt với Tử Cực. Ai bảo hắn chỉ có một phân thân ở đây, có trở mặt cũng không đánh được, đành tạm thời rút lui nhưng thi thoảng lại tới quấy rầy một phen. Cho dù không đòi được đệ tử, cũng phải khiến đối phương trả giá đôi chút.

Vì vậy Tử Cực cung vẫn đang cãi cọ với Chính Khí tông.

Tử Cực cung nói là nhà ta cũng bị ngươi đập nát rồi, còn gì mà đòi bồi thường? Chính Khí tông biểu thị, chúng ta cũng phải trả giá không nhỏ trong trận chiến này. Nhưng tìm tu sĩ Thiên Tằm đòi lại không ổn: Làm người ai lại làm thế, vì vậy chỉ có thể đòi Tử Cực cung bồi thường.

Tử Cực cung đáp: chúng ta có phải kẻ thua đâu, cuối cùng ngươi bỏ chạy đấy chứ?

Chính Khí tông tức giận: Có muốn đánh trận nữa không?

Tử Cực cung xắn tay áo: Đến đây.

Chính Khí tông bắt đầu khó xử, theo tình hình trước mắt, đánh không lại vẫn là đánh không lại, còn tìm tu sĩ Thiên Tằm hỗ trợ thì đầu tiên là không tìm được, thứ hai là khẩu vị của lũ này quá lớn, không khéo quay đi quay lại lợi ích gì cũng rơi vào tay bọn họ.

Vì vậy hai bên khí thế hùng hỗ, cãi vã tới long trời lở đất.

Hai vị Thánh Tôn Tử Cực và Hạo Nhiên đều khó xử, cùng giả câm giả điếc, người dưới cãi vã ầm ãi, tuy không động thủ quy mô lớn nhưng đôi bên cũng sứt đầu mẻ trán.

Lý Phượng Sơn định nhờ Tử Cực cung hỗ trợ, nhưng nhìn điệu bộ này, thôi thôi, các ngươi không tới nhờ ta giúp đã là tốt lắm rồi.

Đành phải rụt cổ về phong than thở, suy nghĩ xem tiếp theo nên xử lý ra sao.

Hôm nay đang phiền não, chợt thấy một đệ tử vội vàng đi tới: “Bẩm báo mỉm cười! Chuyện lớn không tốt rồi!”

Lý Phượng Sơn nghe vậy nổi giận: “Sao phải hốt hoảng như vậy? Ngươi cũng tu hành nhiều năm mà trong lòng chẳng kiên định gì hết. Phải biết, mỗi khi gặp đại sự phải bình tâm tĩnh khí...”

Hắn còn chưa dứt lời, đệ tử kia đã nói luôn: “Thiên Đạo minh đánh tới.”