← Quay lại trang sách

Chương 1431 Làm chủ 2

Lại nhìn Lạc Cơ, gương mặt trông như kinh hãi lại mang theo nụ cười.

Lý Phượng Sơn trong lòng phát lạnh, lập tức hiểu được gì đó: “

Lạc Cơ mỉm cười: “Ninh thượng tiên nhờ ta vấn an ngươi.”

Nói xong vỗ một chưởng lên người Lý Phượng Sơn, thân thể Lý Phượng Sơn nổi lên ánh sáng đen, sát ý vô biên nổi lên trong lòng.

“Chết đi!” Hắn vừa la hét điên cuồng vừa ra tay.

Nhưng Lạc Cơ ra chiêu thành công, đã hóa thành vệt sáng bay xa. Chỉ thấy bên rìa đàn tế, thân thể Lý Phượng Sơn bắt đầu vặn vẹo mất khống chế, ma uy tăng vọt, đã hóa thành hình dạng khủng khiếp của Vực Ngoại Thiên Ma.

Cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, khiến ai cũng kinh hãi.

Lý Phượng Sơn nhập ma rồi!

Hắn thật sự nhập ma rồi!

Ninh Dạ ở đằng xa cười ha hả nói: “Đã nói ngươi là ma đầu rồi mà còn không tin, mau chết đi!”

Hàng Ma đao lại hiện lên, chém xuống đầu Lý Phượng Sơn.

“Gào!” Đại ma do Lý Phượng Sơn biến thành đã hung hãn lao về phía Ninh Dạ, thời khắc này hắn hóa thành ma đầu, ma diễm sôi trào, hình tượng khủng khiêp tới cực điểm, do vốn đã là Nhân Hoàng, chuyển hóa thành ma xong thực lực cũng cực kỳ cường hãn.

Thật ra hắn vốn nhập ma không sâu, chẳng qua lúc trước bị Ninh Dạ đánh trọng thương, bản thân đang mang thương tức nặng nề, khả năng đề kháng ma đạo suy giảm. Lại thêm muốn mở Vô Lượng kiếp, dẫn ma tập kích, bản thân tâm chí đã nhập ma, vì vậy thời khắc này thật sự trở thành một tên đại ma. Hắn gào thét cuồng bạo, toàn bộ thượng giới đều bị hắn nhuộm thành màu đỏ sậm.

Hắn tập trung toàn bộ lực lượng, muốn giết chết Ninh Dạ.

Không ngờ đòn vừa rồi của Ninh Dạ chỉ là hư ảo, thấy Lý Phượng Sơn xuất thủ, Ninh Dạ lại hóa ánh sáng bay đi, cất cao giọng nói: “Còn chưa thấy rõ ư? Minh chủ của các ngươi đã nhập ma, các ngươi còn kiên quyết đứng về phía hắn à?”

Câu nói này đâm trúng tâm gan đám người.

Thấy Lý Phượng Sơn hóa ma, ai nấy đều choáng váng.

Ai mà ngờ đại lão lại hóa thành ma đầu?

Ninh Dạ lại nói: “Giết hắn đi, đây là cơ hội duy nhất của các ngươi, nếu không tất cả các ngươi đều bị xử tội phản giới!”

Nghe y nói vậy, mọi người lập tức tỉnh ngộ.

Đúng rồi, nhập ma phản giới là chuyện cực kỳ kiêng kỵ.

Bây giờ không ra tay phân rõ giới hạn thì chờ tới lúc nào?

Khoảnh khắc sau tất cả tu sĩ Vạn Tiên minh bao gồm tùy tùng của Lý Phượng Sơn, bao gồm cả những người chọn đứng giữa bàng quan, ai nấy dồn dập xuất thủ tấn công Lý Phượng Sơn.

Khoảnh khắc này, Lý Phượng Sơn cũng trở thành bia ngắm cho vạn người.

Lúc này Ninh Dạ và người phe y lại không ra tay, dồn dập lùi bước.

Chỉ thấy Lý Phượng Sơn nhất ma chiến vạn hùng, đánh đấm cực kỳ náo nhiệt.

Đáng tiếc, tuy hắn là Nhân Hoàng nhưng dẫu sao cũng không địch lại nhiều người như vậy, miệng la hét điên cuồng mà khí thế từ từ suy giảm.

Ma quang tiêu tan, hắc hỏa tàn lụi, tiếp đó tiếng kêu gào phẫn nộ cũng từ từ nhỏ đi, mây gió cuốn qua, đại ma do Lý Phượng Sơn biến thành cũng tiêu vong.

Thi thể đại ma khổng lồ từ trên bầu trời rơi xuống.

Lần này, hắn chết thật rồi.

Lý Phượng Sơn vừa chết, toàn bộ Vạn Tiên minh cũng mất đi ý chí chống cự.

Vạn Tiên minh đổi chủ, lão đại thành ma, giờ còn gì để nói?

Đương nhiên, đối phương nói thế nào thì là thế nấy.

Đám tu sĩ nhìn nhau, không biết ai đột nhiên hô to: “Tham kiến minh chủ!”

Tiếng hô này khiến mọi người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dồn dập quỳ gối: “Bái kiến Ninh Dạ minh chủ!”

Ninh Dạ đứng sừng sững trong mây, chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu cảm, nhận bọn họ quỳ bái.

Hắn là Niết Bàn, bên dưới có một loạt Nhân Hoàng quỳ gối, nhưng đối với Ninh Dạ, chuyện được quỳ bái là đương nhiên, trong lòng không có gì hổ thẹn, cũng hoàn toàn không có áp lực gánh nặng gì.

Ninh Dạ phất ống tay áo một cái nói: “Tốt lắm. Lý Phượng Sơn đã nhập ma, tội không thể tha, nhưng những người còn lại trong Vạn Tiên minh thì không có tội tình gì, không cần truy cứu. Từ nay trở đi, ta là minh chủ Vạn Tiên minh, tất cả theo chế độ cũ.”

Nghe y nói vậy, mọi người thầm thở phào một tiếng, đồng thanh hô: “Đa tạ minh chủ!”

Nói xong dồn dập quỳ gối lần nữa.

Cứ như đáp lại lời tuyên bố này, trên bầu trời có thánh quang hạ xuống, như tơ như sợi, chiếu lên người Ninh Dạ, làm hào quang thần thánh nổi lên.

Vạn Tiên thượng giới, Ninh Dạ đứng trên không trung, ánh sáng tô điểm xung quanh, như vầng mặt trời.

Bên dưới là vô số tu sĩ quỳ gối, như trời trăng giữa không trung, phàm nhân cúi đầu lạy.

Đám người Tử Lão, Phượng Tiên Lung, Trì Vãn Ngưng nhìn cảnh này, trong lòng cùng thấy vui mừng.

Từ giờ trở đi, xem như tu sĩ Thiên Tằm chính thức dương danh khắp Thiên Trung giới.

Dõi mắt nhìn lại, ngoại trừ Thánh Tôn, có lẽ không còn điều gì có thể khiến bọn họ phiền não.