← Quay lại trang sách

Chương 1432 Chỉnh đốn 1

Vạn Tiên minh đảo chính rồi!

Chuyện này cực lớn, chớp mắt đã đồn khắp Thiên Trung giới.

Không ai ngờ nổi Ninh Dạ im hơi lặng tiếng bao năm, không gây chuyện thì thôi, vừa ngóc đầu lên đã là chuyện cực lớn.

Đương nhiên, bọn họ càng không ngờ Lý Phượng Sơn lại là ma đầu.

Vốn dĩ chuyện Ninh Dạ tấn công Vạn Tiên minh còn có vẻ soán quyền đoạt quốc, nhưng Lý Phượng Sơn thành ma tức là trừ ma vệ đạo, thực thi chính nghĩa, không ai có thể nói câu nào.

Đặc biệt là tên này còn bí mật bố trí đàn tế, cấu kết với ma đầu, cuối cùng còn định lật bàn. Vô số người tận mắt chứng kiến, còn có Lưu Ảnh thạch ghi lại, bằng chứng vững như núi, không ai có thể phản bác được.

Có lẽ nghi vấn duy nhất là: Nếu Lý Phượng Sơn đã nhập ma, sao lúc đó ma đầu kia lại đột nhiên bỏ trốn?

Chuyện này rất vô lý?

Nhưng bây giờ Ninh Dạ là minh chủ của Vạn Tiên minh, còn ai dám hỏi?

Có muốn hỏi chắc cũng bị những người khác dồn dập ngăn cản.

Lời đồn che mắt trí nhân, chân tướng cũng dừng trước khi tới cửa, dẫu sao cũng có một số bí mật sẽ bị chôn sâu, không ai biết được.

Thanh Loan sơn.

Ninh Dạ ngồi trên Huyền Minh tọa của minh chủ Vạn Tiên minh, bên dưới là một loạt tu sĩ Thiên Tằm, thời khắc này đang thảo luận hành động tiếp theo.

Vừa thu phục được Vạn Tiên minh, tuy Ninh Dạ luôn miệng nói tất cả sẽ theo chế độ cũ, nhưng thực tế đây là chuyện không thể!

Dẫu sao cũng có một số chuyện sẽ thay đổi, chẳng qua muốn giữ ổn định nên tạm thời không thể ra tay quá nhanh, cần giải quyết tuần tự từng bước một.

Lúc này Phượng Tiên Lung nói: “Ninh thượng tiên, chuyện về Vũ Sa môn, chẳng hay minh chủ định xử trí ra sao?”

Vũ Sa môn là môn phái của Lý Phượng Sơn, cũng là đại phái đệ nhất trong Vạn Tiên minh.

Bây giờ Lý Phượng Sơn mất mạng, Vũ Sa môn là trực hệ của Lý Phượng Sơn, tình cảnh lúng túng, bây giờ đệ tử trong môn phái cũng kinh hãi, chỉ e mình không sống qua hôm nay.

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Lạc Cơ, bây giờ tình hình Vũ Sa môn thế nào rồi?”

Lạc Cơ vốn là một tu sĩ bình thường ở Trường Thanh giới, chỉ chuyên tâm tu hành. Sau khi Ninh Dạ phát động đại viễn chinh, đa số những người tham gia tới từ tiên môn đỉnh cấp, nhưng cũng có một số đệ tử môn phái nhỏ hoặc tán tu tự nguyện tham gia.

Phải nói là loại người này còn trung thành với Ninh Dạ hơn các đại môn phái bình thường, khi còn ở Trường Thanh giới bọn họ đã coi Ninh Dạ như thần tượng, bản thân không có căn cơ gì, đi theo Ninh Dạ là cơ hội lớn nhất của bọn họ. Vì vậy sau khi chuyển sinh, Ninh Dạ để Lạc Cơ lẻn vào Vạn Tiên minh, trở thành gián điệp quan trọng nhất của y trong liên minh này.

Tất cả mọi thứ liên quan tới Lý Phượng Sơn, đại trận thượng giới và chuyện nhập ma khó hiểu kia, đều là do Lạc Cơ bố trí. Đương nhiên, bản thân Lạc Cơ không phải ma, nhưng ai bảo Chúa Tể Bàn Xà ban bố ma đạo?

Ninh Dạ chỉ giật dây bắc cầu, Chúa Tể Bàn Xà càng thuận nước đẩy thuyền. Tuy hắn cũng nghĩ Ninh Dạ giúp mình chẳng qua chỉ là nuôi heo giết heo, nhưng xưa nay ma đầu không để ý tới điều này. Đối với Bàn Xà, tiếc nuối duy nhất có lẽ là heo còn chưa nuôi béo mà Ninh Dạ đã giết thịt rồi, ra tay hơi sớm, khó tránh khỏi tiếc nuối.

Còn ma đầu trong đàn tế chạy trốn đương nhiên cũng vì phát hiện ma đạo mà Lý Phượng Sơn trúng phải lại là thủ đoạn của Chúa Tể, đương nhiên sợ tới mức bỏ chạy rồi: Tranh ăn với Chúa Tể, ngươi chán sống rồi à?

Thời khắc này, nghe Ninh Dạ dò hỏi, Lạc Cơ nói: “Vũ Sa môn vốn có ba vị Nhân Hoàng, đã chết mất hai, bây giờ chỉ còn một vị Trì Pháp Tiên Tôn, dưới trướng có mười hai tu sĩ Niết Bàn. Bây giờ ai nấy hoảng sợ, lòng người bàng hoàng, chỉ e sau này Ninh thượng tiên tính sổ. Còn chưởng giáo mới thì tạm thời chưa quyết định, giờ còn ngươi nhường ta nhịn, không ai dám nhận chức, chắc vẫn phải xem ý tứ của ngài.”

“Ngươi thấy thế nào?” Ninh Dạ hỏi.

Lạc Cơ suy nghĩ rồi nói:” Theo ta thấy chuyện này chỉ có ba lựa chọn. Một là giết, Vũ Sa môn là dư nghiệt của Lý Phượng Sơn, tốt nhất nên nhổ cỏ tận gốc, tránh khỏi hậu hoạn. Có điều cách này tổn hại thiên hòa, hơn nữa lúc trước Ninh thượng tiên đã nói tất cả sẽ theo chế độ cũ, không có động tác gì lớn, đó là hành động làm yên lòng mọi người. Nếu giờ lật mặt quá nhanh cũng dễ ảnh hưởng tới danh dự của ngài.”

Hắn nhìn Ninh Dạ một cái, thấy y không có phản ứng gì mới nói tiếp: “Hai là thả, dẫu sao Vũ Sa môn cũng là người của Lý Phượng Sơn, mèo khóc chuột, ai biết lúc nào sẽ có kẻ nhảy ra gây sự. Vạn nhất có ai âm mưu làm loạn, cố tình sinh sự, tuy không sợ bọn chúng nhưng cũng là phiền phức. Huống chi có một số chuyện có thể gây ảnh hưởng dây chuyền.”