Chương 1440 Tương lai rõ ràng 1
“Không phải tìm đường sống trong chỗ chết mà là chết chắc! Ngươi tưởng sau khi ngươi chết rồi thì sống lại được sao? Ngây thơ!” Bàn Xà cả giận nói.
“Thế thì chết thôi! Tu sĩ chúng ta đâu thể chuyện gì cũng tùy tiện chỉ mong được sống? Thể nào chẳng có ngày phải thật sự đối mặt với lựa chọn! Còn hôm nay, ông đây có chết cũng không để ngươi được toại nguyện!” Nói xong Ninh Dạ nghĩa chẳng từ nan đi thẳng tới.
Mặc cho bão táp gột rửa, tử vong áp sát, y hoàn toàn không sợ hãi.
Đúng như y đã nói, thời khắc này y đã hiểu thấu!
Chết thì chết, vĩnh viễn không nhập ma, muôn chết không từ!
Thời khắc này, y mang theo ý chí kiên định, dốc toàn lực xung kích, hoàn toàn bỏ qua bão táp khủng khiếp kia.
Thế nhưng ý chí không thể thay thế lực lượng, sinh mệnh của y không ngừng tiêu vong.
Giọng nói của Bàn Xà vang lên, mang theo vẻ mê hoặc khó tả: Tử bỏ đi, nhập ma đạo ta đi, nhận niềm vui vĩnh cửu!
Không này liên miên bất tuyệt, không ngừng truyền vào, nhưng Ninh Dạ lòng như sắt đá, không chút dao động.
Hồng nhan như bạch cốt, thanh danh tựa ảo mộng, tất cả đều là hư ảo.
Chỉ có đạo niệm là kiên cố tới cùng!
Thấy y kiên định như vậy, Bàn Xà nổi giận: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Nhưng mặc cho ma niệm cuồn cuộn, ma đạo tung hoành, thậm chí toàn bộ không gian hóa thành bóng tối, sóng ngầm cuồn cuộn, Ninh Dạ vẫn như dòng suối nhỏ tiến tới, tuy càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng yếu, nhưng từ đầu tới cuối luôn trong suốt.
Y như dòng suối trong giữa con sông đen tối, cho dù bị mài mòn tới đâu đi nữa cũng không đổi sắc.
Cuối cùng!
Giọt nước cuối cùng tiêu biến trong cơn sóng triều u tối, không còn tồn tại.
Nguyên thần Ninh Dạ tiêu hao tới tận cùng.
Nhưng cho dù có chết, Ninh Dạ cũng không hề dao động, không cho Bàn Xà tranh thủ cơ hội.
Khoảnh khắc y hoàn toàn tiêu vong, Bàn Xà không hề hưng phấn, ngược lại gầm lên tuyệt vọng uất hận tới cực điểm: “Không!!!!”
Như có thứ gì cực kỳ khủng khiếp sắp diễn ra.
Ngay khoảnh khắc sau, trong đường hầm không gian, một vệt sáng chậm rãi hiện lên.
Hào quang trắng sữa xua tan tất cả âm u, bóng tối hoàn toàn tan biến.
Đồng thời vầng sáng luân chuyển, từ trong ánh sáng có một người bước ra.
Chính là Ninh Dạ.
Y nhìn xung quanh, đột nhiên mỉm cười: “Ta hiểu rồi... cuối cùng ta cũng hiểu rồi... đúng là lần này phải cám ơn ngươi, Bàn Xà.”
Tiện tay vung lên, đường hầm không gian biến mất.
Ninh Dạ đã xuất hiện trên Thiên Tằm, bên cạnh bản thể.
Khoảnh khắc sau, Tạo Hóa thần tọa ngâm vang, thánh quang vô biên hiển hiện.
Trên Thiên Tằm, thánh quang rực rỡ.
Bản thể và phân thân nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Khoảnh khắc sau, phân thân bay về phía thần binh đại đạo, chỉ thấy điểm sáng lóe lên, đã đi tới sau khối kim loại.
Sau đó y khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu quá trình xung kích Nhân Hoàng.
Tuy đám người Trì Vãn Ngưng biết phân thân sẽ tới, nhưng thấy cảnh này vẫn kinh ngạc: “Ơ? Phu quân, hình như tình hình phân thân khá kỳ quái. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô còn chưa dứt lời đã thấy da thịt bản thể Ninh Dạ hóa thành màu ngọc lấp lánh, toàn thân từ trên xuống dưới, thậm chí từng tế bào đồng thời thăng hoa; hào quang tầng tầng lớp lớp lan tỏa, cảm ứng với thần khí đại đạo kia.
Thất Dạ Tinh Quân ở đằng xa thấy cảnh này cũng kinh ngạc: Động tĩnh thế này, chẳng lẽ Ninh Dạ đột phá?
Nhưng cho dù ngươi đột phá cũng phải giấu giấu giếm giếm chứ, sao lại ngang nhiên không hề che đậy thế này?
Hơn nữa khoảnh khắc này Ninh Dạ đột phá còn cực kỳ cường đại, như như nhận Ninh Dạ chân linh rất lớn, thậm chí Thất Dạ Tinh Quân còn có cảm giác nguy hiểm.
Hắn tinh thông tinh tượng, cũng có thể tính toán thiên cơ trong phạm vi nhất định, vội vàng suy tính một phen.
Lần này suy tính xong kết quả lại không tốt, phát hiện mình vốn có bảy phần thắng, giờ chỉ còn ba phần.
Sao lại như vậy?
Thất Dạ Tinh Quân hoảng hốt.
Nói cách khác, cứ tiếp tục như vậy, quá nửa là mình sẽ thua?
Nhưng rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao hy vọng của mình lại giảm sút như vậy?
Hắn không hiểu.
Nhưng hắn biết nếu cứ để tình hình này tiếp tục phát triển, thế thì e rằng mình không chỉ thua mà còn là chết.
Có nên đi luôn không?
Thất Dạ Tinh Quân biết nếu bây giờ mình bỏ đi, ít nhất còn có cơ hội giữ mạng, bằng không một khi thua cược, Ninh Dạ nắm giữ thần binh Chúa Tể này thì mình cũng chết chắc.
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Thất Dạ Tinh Quân dập tắt.
“Ta biết rồi! Chắc chắn tên này nắm giữ một bí thuật thiên cơ nào đó, lén lút thay đổi thiên tượng, dụ dỗ lừa dối ta. Hắn là thiên mệnh chi tử, khí vận gia trì, hoàn toàn có thể làm được. Đúng rồi đúng rồi, chắc chắn hắn cố ý làm vậy để lừa dối ta!”
Tương lai là không thể biết được, suy tính thiên cơ cũng không phải chính xác hoàn toàn.