← Quay lại trang sách

Chương 1439 Con đường 3

Càng tiếp cận tử vong, càng lĩnh ngộ đại đạo.

Y đang cảm thụ.

Một chút lực lượng không gian tràn vào, không ngừng xâm lấn Ninh Dạ, cũng lưu lại dấu ấn không thể phai mờ trong cơ thể y.

Nhạn bay qua còn lưu lại vết.

Ninh Dạ đột nhiên nghĩ tới câu này.

Tất cả những thứ từng làm ta tổn hại, cuối cùng... đều thuộc về ta.

Ngọn lửa linh hồn như nến tàn trong gió, đang lay lắt trong khoảnh khắc cuối cùng.

Đột nhiên xoạt một tiếng, ngưng đọng, bất động.

Cứ như thời khắc này ngừng lại.

Không cảm giác thấy bão táp, không cảm giác thấy sinh cơ tiêu tán, tất cả mọi thứ chỉ yên tĩnh như vậy.

Nhưng chỉ có thân thể Ninh Dạ yên tĩnh lại chứ không phải thế giới bên ngoài

Y vẫn đang bay tới, đang nỗ lực, đang lướt qua hành lang không gian dài dằng dặc như vậy.

Như một bức tượng.

Nhưng thân thể vốn đang tan vỡ giờ dần dần khôi phục, càng ngày càng óng ánh như ngọc.

Đây là Ninh Dạ đang hấp thu lực lượng không gian, lĩnh ngộ sâu sắc hơn về đạo tắc không gian, thay đổi bản thân từ mặt căn bản, không ngừng tăng cường cho mình.

Chuyện này khiến y thích ứng được với dịch chuyển không gian mức độ này.

Còn sau khi quãng thời gian khó khăn nhất qua đi, chặng đường phía sau cũng mở rộng.

Thời khắc này, cuối cùng đạo cảnh của Ninh Dạ cũng tiến bộ vượt bậc, trong lòng cực kỳ tự tin.

Quả nhiên ta đã thành công!

Nhưng ngay lúc này, thân thể hắn phát ra tiếng răng rắc như đang vỡ vụn.

Ánh lửa nguyên thần lại chao đảo.

Không đúng!

Ninh Dạ cảm nhận được một luồng uy lực càng hùng hồn đang ập tới.

Đây là...

“Khè!” Tiếng gầm vô thanh của linh hồn nổi lên từ trong lòng Ninh Dạ.

Đây là một luồng lực lượng khủng khiếp tới mức khó tả, đang uy hiếp tới y.

Không tốt!

Phía xa trên đường hầm này, loáng thoáng xuất hiện một con mắt dọc đang nhìn chằm chằm vào mình.

Chúa Tể Bàn Xà!

Ninh Dạ lập tức hiểu ra.

Tên này đang đợi mình ở đây!

Tuy Ninh Dạ và Bàn Xà từng có giao dịch, nhưng hiển nhiên thân là một trong những thủ lĩnh của ma đạo, đại ma Chúa Tể, Bàn Xà rất không thích cảm giác bị kiềm kẹp này.

Hắn ra vẻ nhẫn nhịn nhưng thực ra vẫn luôn quan sát Ninh Dạ, mãi tới thời khắc này mới hung hãn xuất thủ.

Uy lực của bão táp không gian tăng vọt, không chỉ có vậy còn có một bộ phận đạo tắc Phản giới.

Ý thức của Bàn Xà truyền âm cho Ninh Dạ: “Khà khà khà khà, Ninh Dạ, cuối cùng bản Chúa Tể cũng đợi được tới giờ phút này. Ngươi tưởng bản Chúa Tể sẽ để ngươi lợi dụng như vậy sao? Hoang đường! Bây giờ sinh mệnh của ngươi đã rơi vào tay ta, tốt nhất nên ngoan ngoan tuân theo vận mệnh mà ngươi nên có.”

Vận mệnh mà ta nên có?

Tâm thần Ninh Dạ đáp lời: “Vận mệnh mà ta nên có là sẽ không chết trong tay ngươi.”

“Ha ha, ngươi tưởng ta muốn giết ngươi à?” Bàn Xà cười phá lên: “Ngươi sai rồi, ta chưa từng nói ta muốn giết ngươi. Ta chỉ đưa một bộ phận đại đạo Phản giới tới đây, tiện thể tăng cường bão táp không gian mà thôi. Ngươi muốn đi qua con đường này, thế thì chỉ có thể hấp thu đạo tắc không gian. Ta tin năng lực lĩnh ngộ của ngươi, tin tiềm lực của ngươi, ngươi sẽ làm được. Khà khà khà khà.”

“Đúng vậy, ta nhìn ra rồi.” Ninh Dạ cười lạnh.

Thật ra cách làm của tên này khó chịu chẳng khác nào một khảo nghiệm của thiên đạo: Hắn đưa đạo tắc Phản giới tới, nếu Ninh Dạ muốn sử dụng đạo tắc Không Gian ổn định bản thân thì nhất định phải hấp thu đạo tắc Phản đạo, nói cách khác là dẫn ma đạo nhập thể.

Tên này đang đút phân cho ngươi, nhưng vì mạng sống, ngươi không thể không ăn.

“Thủ đoạn được lắm, quả không hổ là Chúa Tể, đúng là lúc trước ta đã coi thường ngươi.” Ninh Dạ cười nói: “Nhưng ngươi cảm thấy ta có làm như vậy không?”

“Không làm thì chết chắc!” Bàn Xà lạnh lùng nói.

“Thế thì chết cũng được. Đâu phải ngươi không biết bí mật của ta, ta chỉ là phân thân của bản thể, của ho dù có chết cũng chỉ là tổn thất một phân thân mà thôi.” Ninh Dạ trả lời.

Bàn Xà giận dữ: “Nhưng ngươi đã đầu tư vào phân thân này không kém gì bản thể. Không có phân thân, ngươi làm sao đối phó được với Thất Dạ? Hơn nữa cho dù là phân thân cũng có ý thức độc lập của bản thân, chết vẫn là chết, không thể thay đổi được!”

“Ồ, ngươi biết nhiều nhỉ? Quả nhiên coi thường coi thường Chúa Tể là một sai lầm.” Ninh Dạ cười phá lên.

“Nực cười, năm xưa vì ngươi mà bản tôn chịu thiệt nặng nề, ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi đây.”

“Chưa chắc!” Nguyên thần Ninh Dạ xao động, không hề khách khí đáp lời: “Theo ta thấy mọi hành động của ngươi đều nằm trong tính toán của thiên đạo. Bây giờ ta đã biết, phương pháp ứng phó mà ta lựa chọn lúc trước chỉ là né tránh khảo nghiệm của thiên đạo. Khảo nghiệm là khảo nghiệm, không được phép lảng tránh! Giữa sống và chết, giữa ma và chính, chỉ có dốc hết dũng khí đối mặt, tìm đường sống trong chỗ chết mới có tư cách hưởng thụ mọi thứ.”