← Quay lại trang sách

Chương 1443 Nhận đơn 1

“Năm xưa khi hắn chết, mảnh vỡ nguyên thần rơi vào tay chúng ta, bị chúng ta âm thầm động tay động chân, chuyện này Tử Cực cũng có suy đoán. Giờ hắn đã biết Ninh Tiện là Ngân Tinh La Hán chuyển thế, đương nhiên cũng biết có liên quan tới chúng ta.” Ninh Dạ trả lời.

“Xì. Biết thì biết thôi. Đằng nào cũng không phải bằng hữu.” Công Tôn Điệp duỗi eo nói.

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không thể nói vậy được, dẫu sao đây cũng là chuyện lớn!”

Trong quá khứ luôn là phân tranh dưới hạ giới, nguyên nhân chủ yếu khiến Thánh Tôn bỏ qua là không muốn quan tâm tới.

Còn bây giờ thì khác.

Lại có tu sĩ ngấm ngầm hạ độc thủ với Thánh Tôn.

Nếu để những Thánh Tôn khác biết chuyện này, có lẽ Lang Gia Thánh Tôn cũng không thể bảo vệ được y.

Trì Vãn Ngưng lấy làm lạ: “Sao Tử Cực còn không nói ra?”

Ninh Dạ cười lạnh: “Đương nhiên là vì hắn chưa thể loại bỏ ma đạo. Một khi nói ra chuyện này, thế chẳng phải mọi nhẫn nhịn giấu giếm lúc trước đều uổng công?”

Không bị Ninh Tiện cản trở, có lẽ không bao lâu sau Tử Cực có thể loại bỏ hoàn toàn ma tính của bản thân. Dù sao hắn cũng khác với Chúa Tể năm xưa, Chúa Tể năm xưa là chủ động dung nhập, còn bây giờ hắn luôn kháng cự, chưa bao giờ để ma đạo thật sự xâm nhập vào mình.

“Còn khoảng bao lâu thì hắn giải trừ được?” Trì Vãn Ngưng hỏi.

“Trong tình huống bình thường thì ba mươi năm, nhưng ta đã báo cho bọn Đông Bình, bọn họ sẽ ra sức kéo dài, nhưng tối đa cũng chỉ năm mươi năm.”

“Năm mươi năm, thời gian này vẫn không đủ.” Trì Vãn Ngưng cau mày nói.

Đối với cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù có Tuyền Cơ điện, thời gian năm mươi năm vẫn quá ngắn.

“Vì vậy phải làm thêm vài việc.” Ninh Dạ nói.

Tuyệt đối không thể để lão già Tử Cực giải trừ ma căn dễ dàng như vậy được, phải nghĩ cách khác.

“Hay là nhờ Tử Diệp?” Công Tôn Điệp hỏi.

“Không được!” Ninh Dạ trực tiếp phủ định.

Tử Cực Thánh Tôn ở thượng giới, chỗ đó ngay cả Chúa Tể Bàn Xà cũng khó mà xâm nhập, huống chi Tử Diệp.

Hơn nữa có chuyện Ngân Tinh La Hán, Tử Cực càng không thể nhận người bên ngoài, bây giờ lực lượng đã đủ, Tử Cực chỉ cần nhịn thêm ba mươi năm là giải quyết được vấn đề, vì vậy chắc chắn hắn sẽ làm việc theo cách ổn thỏa.

Lại thêm Bàn Xà “vừa” ám toán y, bây giờ Ninh Dạ bảo họ ra tay, có lẽ Tử Diệp cũng có tính toán khác, không khéo lại có phiền phức gì đó.

Bây giờ Ninh Dạ và Ma giới đều cố kỵ lẫn nhau: Bàn Xà biết thân phận của Ninh Dạ, Ninh Dạ cũng biết kế hoạch của Bàn Xà, hai bên đều như hiểu ngầm, không ai đề cập tới, ai làm việc của người nấy.

Trong tình huống này, nếu có hành động gì khác, có khả năng loại hiểu ngầm này sẽ bị phá vỡ.

Tuy Ninh Dạ không sợ đối phương biết mình là tu sĩ Thiên Tằm, nhưng điều kiện là y có đủ vốn liếng cắm rễ ở đây. Tu sĩ Thiên Tằm cũng là người, nói dễ nghe thì là khách từ bên ngoài tới mai danh ẩn tích, nói khó nghe thì là gián điệp nước khác tới nằm vùng.

Mà chuyện này là tốt hay xấu, không chỉ xem tâm trạng của đối phương mà còn phải nhìn thực lực của bản thân.

Ngươi có thực lực mạnh, thế thì ngươi là người tốt.

Đây là quan điểm quen thuộc của tu tiên giả.

“Thế này không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc nên làm như thế nào cho phải?” Công Tôn Điệp cũng cuống lên: “Hay là mặc kệ hắn, cứ giết sạch đồ tử đồ tôn của lão già Tử Cực đã.”

“Lại nói linh tinh rồi.” Trì Vãn Ngưng gõ nhẹ Công Tôn Điệp một cái.

Ánh mắt Ninh Dạ lại sáng bừng lên: “Lần này Điệp Nhi đưa ý tưởng hay đấy.”

“Ngươi nói cái gì?” Mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ cười nói “Đằng nào cũng phải làm, chẳng thà ra tay với Tử Cực cung trước.”

Thời gian qua, Tử Cực cung sinh sống rất khổ sở.

Trận chiến với Chính Khí tông khiến bọn họ tổn thất nặng nề.

Mà Tử Cực Thánh Tôn hết sức bất đắc dĩ thừa nhận đệ tử Chính Khí tông đang trong tay hắn, càng khiến Tử Cực cung mất mặt, thậm chí chẳng còn danh phận đại nghĩa.

Dẫu sao thế giới cũng cần có trật tự, đại nghĩa là căn cơ duy trì trật tự, không còn nó thì rất nhiều chuyện rất khó làm, có chịu thiệt cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng như vậy không nghĩa là bọn họ thật sự buông bỏ thù hận: Ta không thể chọc giận Chính Khí tông, chẳng lẽ không chọc nổi Vạn Tiên minh nhà ngươi?

Vì vậy trong hai trăm năm qua, thật ra Tử Cực cung và Vạn Tiên minh luôn đấu đá, xưa là bạn bè, sau khi Ninh Dạ soán ngôi lại hóa kẻ thù. Tuy không có đại chiến nhưng một khi tu sĩ hai phái gặp nhau, rất có thể sẽ ra tay ẩu đả.

Nhưng vấn đề là, Tử Cực cung vẫn là phe yếu thế.

Sao lại không yếu thế cho được, nếu không tính tới Thánh Tôn, chỉ xét riêng thực lực bên dưới của Tam Đại Môn Phái, thật ra Tam Đại Môn Phái còn mạnh hơn môn phái không có Thánh Tôn.