Chương 1444 Nhận đơn 2
Dù sao người ta có số lượng.
Lấy Vạn Tiên minh làm ví dụ, là tập hợp của mấy trăm môn phái, chỉ riêng cảnh giới Nhân Hoàng đã có năm mươi sáu mươi người.
Mà tiên môn Thánh Tôn, thường chỉ có sáu bảy Nhân Hoàng.
Tuy giữa Nhân Hoàng và Nhân Hoàng cũng có chênh lệch, chắc chắn Nhân Hoàng của Vạn Tiên minh không có chất lượng cao như Nhân Hoàng của Cửu Đại Tiên Môn, nhưng ưu thế số lượng lại quá rõ ràng.
Ưu thế này còn kéo dài từ trên xuống dưới, từ Nhân Hoàng xuống tận Hoa Luân Tàng Tượng, bất cứ cấp bậc nào cũng vượt xa đối thủ. Huống chi đám người Thiên Đạo minh đều là thiên tài, chất lượng cũng không kém hơn đối phương.
Kết quả là trong tình huống Thánh Tôn không ra mặt, thực ra là Tử Cực cung bị áp đảo.
Đương nhiên Tử Cực cung cũng không ngốc, nhanh chóng liên hệ với Thiên Trung giáo.
Thiên Trung giáo cũng là một trong Tam Đại Môn Phái không có Thánh Tôn. Nghe nói cách đây rất lâu từng có một nhân vật nghi là Thánh Tôn, không biết vì nguyên nhân nào mà vẫn lạc, có một thời nghi là Cửu Đại Thánh Tôn hạ thủ. Nhưng chuyện này hoàn toàn không hợp với tôn chỉ của Cửu Đại Thánh Tôn, vì vậy không thể nói rõ được.
Nhưng vị đại năng này chết cũng không uổng, sau khi hắn chết, đạo niệm chuyển hóa, tạo phúc cho rất nhiều đệ tử, sáng tạo tới hơn ba mươi vị Nhân Hoàng.
Số lượng ít hơn Vạn Tiên minh, nhưng mức độ đoàn kết cao hơn, đặc biệt là cùng một môn phái, cùng giỏi về một đạo, nếu liên thủ với nhau, nghe nói hơn ba mươi vị Nhân Hoàng này có thể đối phó với một vị Thánh Tôn trong thời gian ngắn.
Vì đạo của bọn họ có thể liên thủ!
Thần đạo.
Cái gọi là Thần đạo, nghe nói do vị đại năng Thiên Trung giáo sáng tạo ra, dùng thần nhập đạo, nói trắng ra là đẩy đặc tính nguyên thần của Nhân Hoàng tới một đỉnh cao mới, đó là dùng thần ngự đạo, khiến người hợp đạo.
Nói rõ ràng hơn một chút thì là thần của ta tức là đạo của ta, đạo của ta tức là thiên đạo.
Có vẻ như mang ý nhân định thắng thiên.
Nếu hiểu theo cách này, đây mới là khuôn mẫu lý tưởng cho nhân vật nam chính.
Khổ nỗi, thắng thiên nào có dễ, Thiên Trung giáo hơn ba mươi vị nam chính, gộp lại cũng chỉ đủ để đối phó với Thánh Tôn trong thời gian ngắn ngủi. Còn chống cự được tới mức nào? Không đánh thì không biết được.
Quan hệ giữa Thiên Trung giáo và Nhật Diệu các không được tốt. Nhật Diệu Thánh Tôn là vị Thánh Tôn đầu tiên, tám vị Thánh Tôn còn lại đều tôn kính, vì vậy Nhật Diệu các được cả Thiên Trung giới tôn sùng.
Nhưng Thiên Trung giáo lại khác, dám đối nghịch với Nhật Diệu các.
Nhật Diệu Thánh Tôn cũng là ông lão tốt tính, không đối phó với Thiên Trung giáo, kết quả là Thiên Trung giáo hoành hành cực kỳ bá đạo, thậm chí còn ương ngạnh hơn Vạn Tiên minh.
Năm xưa bọn họ không đối phó với Ninh Dạ, nhưng đánh với Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp mấy trận. Trong tình huống bị giới hạn bởi quy tắc, cùng cấp bậc không đánh nổi, cũng có không ít đệ tử tinh anh chết trong tay hai cô gái, đặc biệt là Công Tôn Điệp, tâm địa thâm độc, còn giết vài đệ tử thiên tài.
Sau khi Vạn Tiên minh bị Ninh Dạ khống chế, bọn Trì Vãn Ngưng đã thành minh chủ phu nhân, đương nhiên Thiên Trung giáo cũng ngứa mắt với Vạn Tiên minh. Chẳng qua Thiên Trung giáo tuyên bố là có thể đối phó được với Thánh Tôn, nhưng vẫn không làm gì được Vạn Tiên minh.
Ai bảo bọn họ ít Nhân Hoàng, liên thủ thì rất lợi hại, tách ra thì lập tức yếu hơn Vạn Tiên minh, đây cũng là coi là tương khắc.
Cho nên khi Tử Cực cung tỏ ý hợp tác, Thiên Trung giáo vui vẻ tiếp nhận.
Vậy là hai phái liên thủ, âm thầm đánh không ít trận với Vạn Tiên minh, Vạn Tiên minh cũng chịu một chút thiệt thòi.
Trong quá khứ, Ninh Dạ phải tranh thủ tu hành nên không hỏi tới mấy chuyện này, sự vụ chủ yếu đều giao cho bọn Phượng Tiên Lung xử lý.
Mãi tới lần này.
Tu Duyên sơn, Nhàn Vân Tịnh Thổ.
Nơi này là địa điểm tu hành của Nhàn Vân Thượng Nhân, từ khi Nhàn Vân Thượng Nhân tới nơi này, không ai dám tới tiên sơn này ngắm nhìn biển mây nữa.
Nhàn Vân Thượng Nhân, người cũng như tên, ghét tất cả những chuyện phiền nhiễu, vì vậy hầu như không quan tâm tới sự vụ trong giáo.
Nhưng có rất ít người biết, lý do trong chuyện này là vì Nhàn Vân Thượng Nhân không cho phép ai thăm dò bí mật của hắn. Hắn là sát thủ của Thiên Trung giáo, sát thủ kim bài trứ danh nhưng lại vô danh.
Cái cách gọi “sát thủ” này rất thú vị, trong tu giới, nó mang ý nghĩa thấp kém.
Rất thấp kém.
Một tu sĩ, chỉ cần lên cỡ Vạn Pháp là hầu như không nhận nghề sát thủ nữa.
Nhưng Nhàn Vân Thượng Nhân lại khác, năm xưa hắn gây dựng cơ nghiệp từ sát thủ, sau khi tình cờ đạt được pháp thân, hắn vẫn không bỏ nghề cũ.
Không có lý do nào khác, đơn giản là thích!