← Quay lại trang sách

Chương 1445 Thần đạo 1

Hắn thích thấy người khác kêu rên trong đau đớn, không thể tin tưởng nổi một nhân vật nho nhỏ như mình lại phải để một vị Nhân Hoàng tới ám sát. Đúng, Nhàn Vân Thượng Nhân nhận đơn không xem thực lực đối thủ, cho dù là một phàm nhân, hắn cũng nhận.

Đã hứng thú rồi thì làm gì có cấp cao hay cấp thấp.

Đương nhiên, đường đường là Nhân Hoàng mà nhận đơn giết người, nói ra thì mất mặt, vì vậy đây là một bí mật lớn, tuyệt đối không thể nói ra. *

Mọi người chỉ biết trong Ám Bộ của Thiên Trung giáo có sát thủ kim bài, nghe nói tu sĩ cảnh giới gì thì hắn cũng ám sát được, nhưng xưa nay không hề hay biết hóa ra bản thân tên sát thủ kia lại là Nhân Hoàng.

Hôm nay Nhàn Vân Thượng Nhân đang tự tu hành trong núi, đột nhiên thấy phương xa có một con diều hâu vẫy cánh bay tới.

Hạ xuống tịnh thổ, hóa thành ánh lửa ập đến.

Nhàn Vân Thượng Nhân tiện tay bắt lấy, đã nhận được tin.

“Trang chủ Long Ngâm sơn trang - Long Lê Minh, ba tháng trước một mình đấu với ba vị Niết Bàn, giết chết một người, đánh trọng thương hai... Thú vị đấy. Bản tọa từng gặp tên Long Lê Minh này rồi, lúc đó còn chưa mạnh như vậy. Nếu thế, chắc có kỳ ngộ gì rồi?” Nhàn Vân Thượng Nhân vuốt câu mỉm cười.

Năm xưa Nhàn Vân Thượng Nhân làm sát thủ từng gặp may mắn, đầu tiên tìm được một bảo vật có thể tăng cường linh được, giúp bản thân kiếm được lượng lớn tài nguyên, sau đó lại lấy được một bảo vật có thể dung hợp lực lượng ngũ hành... Sau vài lần cơ duyên mới có thành tựu hiện giờ.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hắn miệt mài làm sát thủ: Theo hắn thấy đây là phương thức tìm kiếm cơ duyên của mình. Vừa thỏa mãn nhu cầu trong lòng, vừa có thu hoạch thực chất, quan trọng nhất là không ai biết.

Thiên hạ rộng lớn, ai chẳng có cơ duyên của mình.

Còn con đường của mình chính là “cướp cơ duyên của người khác”.

Vì vậy Nhàn Vân Thượng Nhân nhận đơn là phải có một tiêu chuẩn, đó là đối phương có gì đó khác người.

Thiên Trung giáo cũng biết thói quen của hắn, xưa nay nhiệm vụ đưa hắn không có nhiều mô tả, chỉ nói những điểm kỳ lạ, nếu Nhàn Vân Thượng Nhân thấy hứng thú, hắn sẽ nhận làm.

Thời khắc này, thấy tình cảnh của Long Lê Minh khá giống nhận được cơ duyên, Nhàn Vân Thượng Nhân cũng động tâm.

Hắn đứng thẳng dậy, bay về phía Long Ngâm sơn trang.

Nhàn Vân Thượng Nhân phi hành thẳng tới Long Ngâm sơn trang.

Xa xa đã thấy một người đội nón che, ngồi trên tầng mây, tay cầm cần câu.

Cần câu kia thả vào trong mây, tầng mây có chim chóc bay qua, thử cắn lưỡi câu, nhưng lưỡi câu lại rung vài cái, không cho chim chóc cắn phải.

Nhàn Vân thấy vậy cười nói: “Đã thả câu trong mây, vì sao không cho chim chóc cắn câu?”

Người đội nón che ngẩng đầu nói: “Ta thả câu nhàn vân, chứ không phải vì chúng.”

Nghe hắn nói thả câu nhàn vân, Nhàn Vân Thượng Nhân cảm thấy bất mãn.

Sau khi quan sát người đội nón che lại nói: “Long Lê Minh?”

Người đội nón che cười đáp: “Đúng vậy. Xin hỏi các hạ là...”

Nhàn Vân Thượng Nhân hừ một tiếng: “Ngươi không cần biết tên của ta, nhưng bản tọa cần hỏi ngươi một câu. ba tháng trước, ngươi quyết đấu với người khác, một chọi ba, thắng ba vị Niết Bàn Phí Độc Tư, rốt cuộc đã dùng cách gì?”

Long Lê Minh bèn nói: “Không có gì khác, chẳng qua tiên pháp mạnh hơn chút thôi.”

Nhàn Vân Thượng Nhân cười lạnh: “Ta cũng biết Phí Độc Tư, lão già này ngộ đạo nhiều năm, Niết Bàn trung kỳ, cả tu vi lẫn tiên pháp thần thông đều không tệ. Long Lê Minh ngươi chỉ là một Niết Bàn sơ kỳ, dựa vào đâu mà có thể một chọi ba, còn thắng hai trung kỳ, một hậu kỳ? Nói rõ ra đi, nếu ngươi thành thật, bản tọa còn có thể xem xét cho ngươi được toàn thây.”

Long Lê Minh cười nói: “Tức là cho dù ta có nói hết ra vẫn phải chết?”

Nhàn Vân Lão Nhân ngạo nghễ nói: “Bản tọa đã xuất thủ, làm sao lại ra về tay không cho được? Để cho ngươi được toàn thây, toàn bộ Long Ngâm sơn trang của ngươi cũng được bảo đảm chu toàn, đây chính là ơn huệ lớn nhất của bản tọa.”

Long Lê Minh gật đầu: “Thượng nhân nói rất đúng, nếu đã vậy, ta cũng đành thật lòng. Thật ra cũng không có gì, thật ra lúc đó không phải mình ta chọi ba người, mà có người giúp ta.”

“Hả?” Nhàn Vân Thượng Nhân ngớ người.

Có lẽ đây là đáp án mà hắn khó chịu nhất.

Nhàn Vân Thượng Nhân trừng mắt nhìn Long Lê Minh, lạnh nhạt nói: “Thật không?”

Long Lê Minh cười hì hì: “Đương nhiên là thật, nhưng lại khiến thượng nhân tất vọng rồi.”

Thượng nhân?

Thả câu nhàn vân?

Nhàn Vân Thượng Nhân đột nhiên hiểu ra điều gì.

Không tốt, hắn biết thân phận bản tọa.

Trong lòng dâng lên ý lạnh, Nhàn Vân Thượng Nhân giơ tay đánh ra một luồng huyền quang, oanh kích về phía Long Lê Minh, đồng thời thi triện độn pháp định bỏ trốn.

Nhưng lại phát hiện độn thuật của mình vô hiệu, huyền quang kia lượn một vòng quanh Long Lê Minh, không đánh xuống mà vòng qua hắn bay lên bầu trời.