← Quay lại trang sách

Chương 1447 Thôn tính 1

Thủ đoạn Vô Nhai Tiên Tôn lưu lại cực kỳ bí ẩn, giấu giếm được cả Thánh Tôn.

Nhưng Ninh Dạ là ai cơ chứ?

Sau khi từ khu vực tam tinh trở về, y đã tìm được đạo đồ riêng của mình, đạo hạnh có thể so với Chúa Tể, chiều sâu thiên đạo thậm chí còn hơn cả Chúa Tể.

Loại huyền bí cỡ này, y chỉ liếc mắt là thấy.

Bí ẩn vạn năm, nhìn phát là phá.

Có thể nói, chỉ cần có đủ cảnh giới, huyền bí thâm sâu cỡ nào cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhàn Vân Thượng Nhân không thể tin vào lỗ tai mình, bản thân hắn càng không muốn tin: “Ninh Dạ, ngươi phỉ báng sư phụ ta, tội đáng muôn chết! Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn!”

Sau tiếng hô của hắn, một cái vòng lấp lánh ánh sáng ngũ sắc hiện lên trong không trung.

“Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn?” Ninh Dạ nhìn bảo vật kia, không khỏi nhớ lại vị Thánh Nhân xui xẻo trong Trường Thanh giới năm xưa.

Năm xưa tên kia làm theo hướng nghịch ngũ hành, nhưng thứ trước mắt lại là chính ngũ hành.

Thời khắc này thấy Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn xuất hiện, Ninh Dạ cười đầy khinh miệt: “Không tệ, thứ này cũng có chút tác dụng đấy.”

Y tiện tay ngoắc một cái, Thiên Đạo Ngũ Hành hoàn đã rơi vào tay y, không còn chút thần quang nào tỏa ra.

Cái gì?

Nhàn Vân Thượng Nhân giật nảy mình.

Chỉ thấy Ninh Dạ híp mắt lại: “Tụ thần chuyển sinh, xung kích Thánh cảnh... Ơ, Tiểu Phàm này, cơ duyên của ngươi tới rồi.”

Nói xong đột nhiên ra tay, tóm lấy Nhàn Vân Thượng Nhân.

Hắn giơ tay bắt, Nhàn Vân Thượng Nhân cảm thấy tâm thần xao động, thậm chí không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.

Đạo cảnh Thánh vực?

Sao lại như vậy được?

Đại chiến kết thúc, Nhàn Vân Thượng Nhân vẫn lạc.

Sau khi vị đại năng Thiên Trung giáo này tử vong, Ninh Dạ cũng toại nguyện, nhận được phần nguyên thần Nhàn Vân Thượng Nhân mà mình cần, tiện tay đánh vào người Giang Tiểu Phàm.

Bao năm qua Tiểu Phàm vẫn luôn đi theo Ninh Dạ tu hành, tuy chưa trở thành Nhân Hoàng, nhưng đã là Niết Bàn đỉnh phong.

Hấp thu nguyên thần Nhàn Vân Thượng Nhân, đối với hắn không phải chuyện khó.

Nhưng lần này yêu cầu của Ninh Dạ hơi đặc biệt, không cho Giang Tiểu Phàm hấp thu toàn bộ mà giữ lại phần đạo tắc Thần đạo quan trọng nhất trong đó.

Giữ lại một chút đạo tắc này thì liên hệ giữa Nhàn Vân Thượng Nhân và Thiên Trung giáo sẽ không đứt, cũng tức là không ai biết hắn đã chết.

Bây giờ các đại lão Nhân Hoàng của Thiên Trung giáo dựa vào liên hệ nguyên thần đặc biệt, có thể cảm ứng lẫn nhau, một người gặp chuyện thì khắp nơi đều biết, vì vậy rất khó ám toán.

Nhưng gặp phải tên khắc tinh Ninh Dạ, năng lực này cũng thành vô dụng.

Tiếp đó, Ninh Dạ làm theo kế hoạch, tìm ra từng người một.

Nhân Hoàng của Thiên Trung giáo đều có nơi thanh tu, xưa nay nếu không có việc gì thì không qua lại, hơn nữa với tu vi cảnh giới hiện tại của bọn họ, hiếm có chuyện gì mà bọn họ không thể dẹp yên, vì vậy có nằm mơ cũng không ngờ nổi một đợt sát kiếp lại ập xuống đầu.

Cứ thế, Ninh Dạ không ngừng săn giết.

Bảy ngày sau chém Lăng Vân Tiên Tôn ở Thượng Hồng sơn, mười hai ngày sau diệt Động Huyền Chân Quân trên Tuyệt Tiên lĩnh, tiếp đó lại đến Nam Hải, sang Cửu Tuyền, tới Lạc thành, xuống biển lên mây, chỉ trong thời gian trăm ngày ngắn ngủi đã tuần tự giết chết mười hai Nhân Hoàng của Thiên Trung giáo.

Mỗi lần ra tay đều dùng thần thông tiên pháp che giấu chuyền cơ, không cho người khác biệt.

Hoặc dùng lợi ích dẫn đi, hoặc dùng sắc đẹp cám dỗ, hoặc giả danh khiêu chiến, mỗi lần đều hạ thủ theo tính cách của mục tiêu, trăm ngày chém liền mười hai Nhân Hoàng mà không tiết lộ chút tin tức nào. Chỉ béo cho Giang Tiểu Phàm, mười hai nguyên thần Nhân Hoàng ngưng tụ vào hắn, mượn lực lượng Tuyên Cơ điện, thời điểm thăng cấp Nhân Hoàng đã không xa.

Nhưng Ninh Dạ vẫn chưa thấy đủ, y đã biết thủ đoạn mà Vô Nhai Tiên Tôn bố trí trong Thiên Trung giáo, cho nên y còn định mượn sức Vô Nhai Tiên Tôn, giúp Giang Tiểu Phàm cũng thành Thánh.

Nếu làm được, đối phó với Thất Dạ sẽ càng thuận tiện.

Ngày hôm đó, Ninh Dạ lại dẫn người tới một khu vực.

Hoang Tuyệt lĩnh.

Ầm!

Thần thông vô biên nổ ra, một luồng hào quang đỏ máu quét qua tầng trời.

“Ninh Dạ, ngươi thật to gan, dám tập kích Thiên Trung Thần Đạo giáo ta!” Một đại năng Nhân Hoàng gầm lên phẫn nộ.

Chỉ thấy người này cao cỡ lòng bàn tay, toàn thân phủ kín lông đỏ, gương mặt già nua, trông như con tinh tinh màu đỏ.

Ninh Dạ cười ha hả nói: “Hồng Mao Tôn Giả, chúng ta đã đến đây rồi, ngươi nói câu này còn ý nghĩa gì nữa?”

Hồng Bào Tôn Giả nghe vậy nổi giận.

Bộ lông đỏ của hắn là năm xưa tu hành bất cẩn dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, tuy sau đó vẫn cứu được, nhưng cũng vì vậy người mọc lông đỏ, không thể loại bỏ. Chính vì vậy hắn rất để ý điều này, người khác chỉ gọi là Hồng Bào chứ không dám gọi là Hồng Mao.