Chương 1448 Thôn tính 2
Ninh Dạ lại chẳng hề khách khí, tiếp tục bới sâu vào vết sẹo của hắn: “Thiên Trung giáo hỗ trợ kẻ ác, giúp Tử Cực cung đối phó với Vạn Tiên minh, ta muốn tính sổ đã lâu lắm rồi. Sau khi diệt xong các ngươi, ta lại tới Tử Cực cung đòi nợ. Ngươi, chẳng qua chỉ là một chướng ngại nho nhỏ trên con đường của ta mà thôi, giết ngươi mà phải báo cáo à?”
Nói đoạn vung tay, các tu sĩ xung quanh ùa lên.
Nghe y nói còn định gây sự với Tử Cực cung, Hồng Bào Tôn Giả cũng thầm kinh hãi: “Các ngươi thật to gan, không sợ Thánh Tôn hàng lâm à?”
“Nếu sợ đã không dám làm.” Phượng Tiên Lung cười lạnh, giơ tay tung ra hoa cỏ đầy trời.
Từng đóa hoa tươi từ trên không trung hạ xuống, Hồng Bào Tôn Giả quát lớn một tiếng, không thấy hắn có hành động gì mà những đóa hoa kia dồn dập mọc ra lông tơ màu đỏ, lập tức khô héo lụi tàn.
Phượng Tiên Lung không lấy làm lạ: “Chiêu này hay lắm, nhưng chỉ là giãy dụa trước lúc chết mà thôi.”
Sau tiếng hô của Phượng Tiên Lung, Giang Tiểu Phàm cũng lập tức xuất thủ, chỉ thấy lông đỏ đầy trời biến mất không còn bóng dáng.
Hồng Bào Tôn Giả kinh ngạc: “Sao lại như vậy được? Thủ đoạn của ngươi...”
Hắn định nói nhưng không nói ra, thủ đoạn mà Giang Tiểu Phàm đang sử dụng lại có đôi chút ảo diệu của Thiên Trung giới, hơn nữa còn có cảm giác cao minh hơn hắn nhiều.
Sao lại như vậy được?
Chắc chắn là trùng hợp!
Trong lòng thầm suy nghĩ, hắn hét lớn, phát động một đại dương đỏ máu, toàn bộ Hoang Tuyệt cổ địa phủ kín ánh đỏ, núi đá mọc ra dây leo đỏ máu, nhô dài như gốc cây lớn, một luồng lực lượng diệt tuyệt cường đại quét qua.
Dưới uy lực khủng khiếp đó, tất cả mọi người đều cảm thấy sinh mệnh nhanh chóng mất đi.
Uy thế diệt tuyệt như hồng hoang thượng cổ xâm nhập vào trong lòng mọi người.
Tu vi của người này cường đại hơn dự đoán nhiều.
Ngay cả Ninh Dạ cũng phải nhướn mày: “Hóa ra ngươi mới là người mạnh nhất trong Thiên Trung giáo, đúng là hiểu sai về ngươi.”
Hồng Bào Tôn Giả cười ha hả: “Lũ cuồng vọng vô tri kia, làm sao các ngươi tính toán Hồng Bào Lão Tổ ta được!”
“Ngu ngốc!” Ninh Dạ lắc đầu: “Đã là phục kích ám sát, thế thì phải dùng lực lượng gấp mấy chục lần để đè ép chứ. Cho dù gì giấu giếm thực lực, ngươi giấu được bao nhiêu? Chẳng qua chỉ khiến thu hoạch của chúng ta càng phong phú hơn mà thôi.”
Nói đoạn y cong ngón tay búng một cái, lần này không cưỡng ép trấn áp đối thủ mà cường hóa che giấu không gian, không để Thần đạo của Hồng Bào Tôn Giả tiết lộ ra ngoài.
Giang Tiểu Phàm đã hú dài, hào quang nguyên thần bùng lên, không che giấu Thần đạo của bản thân nữa.
Uy lực Thần đạo từ mười hai Nhân Hoàng được phối hợp sử dụng, lại tiếp tục áp chế Hồng Bào Tôn Giả. Lực lượng xâm thực sinh cơ kia lại bị y ngăn cản.
Hồng Bào Tôn Giả kinh hãi: "Ngươi..."
Lần này hắn đã xác nhận.
Đối thử nắm giữ năng lực Thần đạo còn cường đại hơn cả hắn, thậm chí hắn còn biết vì sao lại như vậy.
“Nghiệt súc! Chết đi!” Hồng Bào Tôn Giả phẫn nộ tới cùng cực dốc toàn lực ra tay.
Giang Tiểu Phàm lại cười dài nói: “Chẳng qua là Thần đạo của ngươi mạnh hơn dự đoán của ta, chắc lần này có thể mượn sức tôn giả đạt tới Nhân Hoàng rồi. Giang Tiểu Phàm xin cảm ơn tôn giả đã giúp đỡ!”
Nói xong không hề khách khí, chỉ thấy nguyên thần huyễn hóa, biến thành cái miệng lớn bằng trời, trực tiếp nuốt chửng Hồng Bào Tôn Giả.
Tuy thực tế chỉ là hấp thu nguyên thần, hơn nữa chỉ còn giới hạn trong Thần đạo, nhưng quang cảnh đáng sợ này vẫn khiến người ta có cảm giác ‘ăn thịt người chứng đạo”.
Ngay cả Tử Lão cũng không khỏi tặc lưỡi than thở: “Thằng nhóc này đúng là nghe lời sư phụ, không khéo còn thành Thánh sớm hơn chúng ta.”
Sau khi nói xong, thân thể Giang Tiểu Phàm phình to, nguyên thần tỏa ra thần quang ngập trời.
Đó là đợt giãy dụa cuối cùng của Hồng Bào Tôn Giả, một trận chiến đấu nguyên thần đã triển khai trong người Giang Tiểu Phàm.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Tiểu Phàm dùng nguyên thần Niết Bàn đấu với nguyên thần Nhân Hoàng, tuy trước đây hắn đã “dùng” rất nhiều nguyên thần Nhân Hoàng, bao gồm cả phân thần Thánh cảnh của Thất Dạ Tinh Quân, nhưng đều không không hoàn chỉnh.
Lần này Hồng Bào Tôn Giả lại là nguyên thần hoàn chỉnh, mang theo uy thế Nhân Hoàng, hiển nhiên định cưỡng ép thu phục Giang Tiểu Phàm, đổi khách thành chủ.
Giang Tiểu Phàm cười ha hả nói: “Vô dụng thôi, từ khi tu hành tới giờ ta đã trải qua vô số trận chiến nguyên thần, luyện thành Trảm Thần đao, còn có Thần đạo của mười hai Nhân Hoàng trong Thiên Trung giáo gia trì. Lão già Hồng Mao kia, cho dù ngươi giấu giếm thế nhân, căn cơ cường đại, nhưng cuối cùng vẫn không phải đối thủ của ta. tất cả những gì của ngươi, đều là của ta!”
Sau tiếng hô của hắn, Hồng Bào Tôn Giả gào thét tuyệt vọng. Thời khắc này trong mắt hắn, hào quang nguyên thần của Giang Tiểu Phàm đã như dòng sông lớn, liên miên bất tuyệt nhấn chìm hắn hoàn toàn.