Chương 1452 Một người đảo chính 1
Một khi hạ giới, phân chia quyền lực, thế thì không phải thần linh đáng tôn trọng nữa mà là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Thời khắc này Thư Nguyên Sướng đã tỉnh ngộ.
Hắn phát hiện bản thân đã thấy rõ chính mình.
Xưa nay hắn không hy vọng Vô Nhai Tiên Tôn trở về!
Ánh mắt Giang Tiểu Phàm mang theo ý cười.
Hắn nhìn Thư Nguyên Sướng, không nói một lời.
Những tu sĩ khác cũng nhìn Thư Nguyên Sướng, bọn họ cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Chưa chắc đã giống Thư Nguyên Sướng, nhưng cũng chưa chắc đã khác mấy.
Không ai hy vọng mình có thêm một người lãnh đạo trực tiếp.
Rất lâu sau!
Thư Nguyên Sướng nói: “Nếu ngươi là sư phụ ta, thế chắc phải nhớ lúc trước nhận ta làm đồ đệ đã dạy chỗ ta ra sao chứ?”
Giang Tiểu Phàm khẽ nhíu mày: “Tức là vẫn cần chứng minh? Ha ha, chuyện xa xưa như vậy, đừng nói ký ức của ta chưa hoàn toàn khôi phục, cho dù khôi phục cũng không nhớ tới chuyện như vậy!”
Thư Nguyên Sướng lạnh nhạt nói: “Thế thì còn chưa đủ?”
Giang Tiểu Phàm lại hiểu: “Thật ra cho dù ta có nhớ được, trả lời ngươi, ngươi cũng có thể nói là sai, đúng không?”
Thư Nguyên Sướng không nói gì.
Giang Tiểu Phàm cười phá lên: “Ta không lấy làm lạ khi ngươi lựa chọn như vậy. Ta thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng có chút vui mừng.”
Các tu sĩ đồng thời nhìn hắn.
Giang Tiểu Phàm nói: “Ta tiếc nuối là vì năm xưa đúng là ta nhận một đám đệ tử tốt... Ta vui mừng là bây giờ giết các ngươi cũng không thấy vướng mắc gì.”
“To gan!” Thư Nguyên Sướng quát lớn, không ngờ lại lên tiếng trước.
Hắn không muốn nghe người này nói thêm một câu nào nữa.
Thư Nguyên Sướng vừa ra tay, toàn bộ tu sĩ trong đại điện đồng thời xuất thủ.
Thời khắc này, không ai nhận Giang Tiểu Phàm là sư phụ, sư tổ của bọn họ.
Bọn họ thà tin rằng đây là một kẻ địch đã có chuẩn bị, đến đây với ý đồ soán vị!
Thần uy mênh mông vô tận ập tới, quét khắp bầu trời!
Giang Tiểu Phàm lại thở dài một tiếng: “Tự gây nghiệt, không thể sống!”
Thần Uy tháp xoay chuyển, tiếp đó một luồng thần quang quét qua, tâm thần tất cả tu sĩ Thiên Trung giáo đều dao động, trong lòng có cảm giác khó mà khống chế.
Giang Tiểu Phàm đã thở dài: “Tuy đồ đệ chẳng ra gì nhưng năm xưa sư phụ cũng chẳng phải loại tốt lành cho cam. Có điều bây giờ ta cũng hiểu vì sao phải làm vậy. Năm xưa ta đã lập sẵn đại kế, định dùng các ngươi làm lô đỉnh, nếu vậy cũng phải có chuẩn bị. Mọi thứ của các ngươi đều do ta truyền thụ, các ngươi nghĩ chỉ liên thủ là có thể đối phó được với ta chắc?”
Sau tiếng nói của hắn, chỉ thấy luồng thần uy kia càng lúc càng hùng mạnh, thân thể mỗi tu sĩ đều không không khế được tỏa ra hào quang.
Lực lượng Thần đạo được phóng thích, đó là căn cơ mà các đại năng tu sĩ Thiên Trung giáo tu hành nhiều năm, là vốn liếng để bọn họ liên thủ có thể kháng cự lại Thánh Tôn.
Thế nhưng đối mặt với chính chủ, năng lực này lại thành vốn liếng của Giang Tiểu Phàm.
Tất cả kẻ địch, lực lượng của bọn họ đều là lực lượng của bản thân.
Thần Uy tháp thu, Vô Nhai hoa cái phóng, giữa thu và phóng chính là Thần đạo.
Dưới lĩnh vực Thần đạo, các tu sĩ chỉ cảm thấy thời khắc này Giang Tiểu Phàm mới là ông trời của bọn họ, tất cả thủ đoạn của bọn họ đều bị đối phương nắm giữ, tất cả thần thông đều bị giảm trừ uy lực, Nhân Hoàng hạ xuống Niết Bàn, Niết Bàn hạ xuống Vô Cấu.
Còn khí thế của Giang Tiểu Phàm lại không ngừng tăng cường.
Lực lượng trong người không ngừng thất thoát, cuồn cuộn đổ sang bên Giang Tiểu Phàm.
Nếu đổi lại là người khác, e là khó mà chịu được thần thông với uy lực khổng lồ như vậy, nhưng thể chất thông linh, Thần đạo tự nhiên, chính là vật chứa tốt nhất của đại đạo này. Thời khắc này, dưới hành động của Giang Tiểu Phàm, lực lượng cuồn cuộn kéo vào thân thể hắn, khiến tu vi của hắn tiến bộ nhanh chóng.
Đây là tình cảnh xưa nay chưa từng có, thường thì một Nhân Hoàng muốn từ sơ kỳ lên tới đỉnh phong cần ít nhất mấy ngàn năm, cho dù là kỳ tài trời bản cũng phải mất bảy tám trăm năm.
Nhưng tốc độ tăng cường của Giang Tiểu Phàm phải nói là một giây một năm, đó là hút sạch tu vi của đệ tử Thiên Trung giáo vào người mình, giúp ích cho mình.
Đây là bố trí của Vô Nhai Tiên Tôn năm xưa, cuối cùng thời khắc này đã phát huy tác dụng.
Lúc này đám người Thư Nguyên Sướng mới tỉnh ngộ, đồng thời hét lớn: “Sư phụ, chúng con biết sai rồi!”
Giang Tiểu Phàm cười lạnh: “Bây giờ mới gọi ta là sư phụ, muộn rồi!”
Thần Uy tháp rung động, tất cả tâm thần của mọi người chấn động dữ dội.
Thư Nguyên Sướng phát hiện tu vi của mình vẫn còn đang giảm sút.
Đó không phải áp chế mà là giảm sút thật sự, giảm sút vĩnh viễn, từ Nhân Hoàng hạ xuống Niết Bàn, sau đó ttụ rơi xuống Vô Cấu, chẳng khác nào đang rơi vào vực sâu không đáy.