← Quay lại trang sách

Chương 1451 Ngỗ nghịch 2

Sao hắn lại là đệ tử của Vô Nhai Tiên Tôn chuyển thế.

“Không thể hể nào!” Thư Thanh Dạ bên cạnh đã kêu to: “Chắc chắn đây là âm mưu của Ninh Dạ, dám phái đệ tử của mình tới giả mạo sư tổ bản giáo, ngươi thật to gan! Người đâu, giết hắn đi!”

Đã có tu sĩ chuẩn bị xuất thủ.

Giang Tiểu Phàm hạ giọng hừ một tiếng: “To gan!”

Không giận mà uy, một uy thế hùng hồn lan tỏa.

Nhân Hoàng!

Không ngờ đối phương lại là Nhân Hoàng?

Các tu sĩ kinh ngạc.

Ánh mắt Thư Nguyên Sướng co lại: “Đợi đã. Giang Tiểu Phàm, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi nói ngươi là Vô Nhai chuyển thế, có chứng cứ gì không?”

Giang Tiểu Phàm chỉ ra ngoài: “Huyết Tự bi sáng lên rồi, ngươi không định tới xem à?”

Thư Nguyên Sướng cười lạnh: “Chỉ có Huyết Tự bi, còn chưa chứng minh được.”

Giang Tiểu Phàm cũng vui vẻ: “Còn chưa chứng minh được? Mấy ngàn năm nay Thiên Trung giáo không có ai kích hoạt được Huyết Tự bi, năm xưa khi bản tôn chuyển thế từng nói, ai kích hoạt được thì người đó chính là bản tôn chuyển thế, các ngươi lại dám không thừa nhận?”

Một tu sĩ bên cạnh đã nói: “Ngươi cũng biết đã năm ngàn năm rồi. Năm ngàn năm, có thể có rất nhiều khả năng. Ai biết ngươi dùng quỷ kế gì kích hoạt bia đá ấy, giả mạo sư tổ bản phái?”

Giang Tiểu Phàm cười nói: “Thế à? Vậy các ngươi muốn chứng minh ra sao?”

Một tu sĩ Nhân Hoàng đã nói: “Vô Nhai là sư phụ ban bố đại đạo cho ta, nếu ngươi là sư phụ ta chuyển thế, chắc phải nhớ chuyện truyền nghề năm xưa? Để bản tôn kiểm tra ngươi một phen.”

Giang Tiểu Phàm lắc đầu: “Không cần kiểm tra, chuyện trước kia ta quên mất rồi, ngay cả thân phận này cũng chỉ vừa mới nhớ ra. Nếu ngươi hỏi ta, ta cũng không biết.”

Sắc mặt Thư Nguyên Sướng trầm xuống: “Ngươi không nhớ kiếp trước, dựa vào đâu mà nói ngươi là sư phụ của ta chuyển thế?”

Giang Tiểu Phàm hừ một tiếng nói: “Người chuyển thế sẽ lãng quên ký ức kiếp trước, đây đâu phải bí mật gì. Năm ngàn năm qua, ta đã chuyển thế nhiều lần, trải qua vô số khó khăn trắc trở, quên mất quá khứ, đâu có gì lạ? Nhưng ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của các ngươi, nếu kích hoạt Huyết Tự bi còn chưa đủ, thế cái này thì sao?”

Nói xong hắn chỉ tay về phía tượng thần trong đại điện trung ương, ngón tay nhắm thẳng vào Thần Uy tháp, Vô Nhai cái.

Hai món thần khí này là thần vật của Vô Nhai Tiên Tôn năm xưa, cũng là bảo vật trấn giáo của Thiên Trung giáo.

Nhưng Vô Nhai Tiên Tôn đã chết, các đệ tử khó mà phát huy được uy lực, đại đa số thời điểm chỉ dùng để thờ cúng trong điện, coi như vật trấn giáo.

Nhìn theo hướng ngón tay Giang Tiểu Phàm, các tu sĩ đã hiểu ý hắn.

Nếu Giang Tiểu Phàm có thể khống chế hai thứ này, chỉ e hắn là thật.

Mọi người không ai dám quyết định, đều nhìn sang phía Thư Nguyên Sướng.

Trong lòng Thư Nguyên Sướng cũng mâu thuẫn tới cùng cực.

“Sao nào? Không dám để ta thử à?” Giang Tiểu Phàm cười hì hì nói.

Thư Nguyên Sướng hít một hơi dài đáp: “Được, nếu ngươi muốn thử thì thử đi.”

Nói xong đã nhường chỗ.

Giang Tiểu Phàm không nhiều lời, tiện tay ngoắc một cái với Vô Nhai cái, chỉ thấy hai món bảo bối lóe lên hào quang, từ từ bay ra khỏi tay tượng thần, tỏa sáng lấp lánh, còn phát ra tiếng ngâm hoan hỉ.

Đó là tiếng reo vang vui sướng sau năm ngàn năm ly biệt, giờ mới được gặp lại chủ nhân trước đây của mình.

Chưa một ai trong Thiên Trung giáo có thể khống chế thần vật tới mức này.

Sau đó, chỉ thấy luồng hào quang xoay chuyển, hai bảo vật này ‘xoạt” một tiếng hạ xuống ytay Giang Tiểu Phàm.

Giang Tiểu Phàm vừa cầm bảo vật, ký ức lập tức hiện lên trong đầu, chỉ trong chớp mắt đã biết phương pháp vận dụng.

Hắn cười dài một tiếng, chỉ thấy Vô Nhai hoa cái bay thẳng lên trời, toàn bộ đại điện phát ra tiếng ngâm vang vọng.

Nguyên thần của tất cả các tu sĩ xao động, đều có cảm giác muốn cúng bái.

Đồng thời hào quang nội liễm vào Thần Uy tháp, hình thành từng vòng xoáy, kết hợp với Vô Nhai hoa cái tạo thành tình cảnh một hấp thu một phóng thích.

Sau lưng Giang Tiểu Phàm cũng xuất hiện một thân hình cao lớn vĩ đại, rõ ràng gương mặt giống tượng thần trong đại điện y như đúc, chính là Vô Nhai Tiên Tôn.

Thấy cảnh này, làm sao mọi người còn không hiểu người trước mắt là ai, đúng là Vô Nhai Tiên Tôn chuyển thế.

“Sao nào?” Giang Tiểu Phàm nói: “Còn cần chứng minh không?”

Hắn nhìn xuống Thư Nguyên Sướng.

Dưới cái nhìn này, Thư Nguyên Sướng lại có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Trước ngày hôm nay, hắn luôn cảm thấy bản thân tôn sư trọng đạo, trong lòng luôn muốn được sư phụ dạy dỗ.

Nhưng thời khắc này, hắn đột nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra xưa nay mình chưa từng yêu mến sư phụ.

Có một số người, chỉ có chết đi, không còn tồn tại nữa, mới đáng tôn trọng.

Cũng như thần linh, ngồi cao vời vợi, không cần phải hạ giới.