← Quay lại trang sách

Chương 1454 Lật đổ

Ầm!

Trong tiếng quát lớn phẫn nộ, chén trà bị đập thẳng xuống đất, tan thành bột phấn.

Thương Lệnh Tuyệt hai mắt phun lửa: “Ninh Dạ, ngươi thật to gan!”

Khoảnh khắc nhận được tin tức, Thương Lệnh Tuyệt thật không dám tin vào mắt mình, hỏi ba lần mới dám tin là Cổ Bất Kiếp đã chết.

Chết trong tay Việt Thanh Hồng.

Đương nhiên, hắn cũng biết, thật ra là Ninh Dạ giết chết.

Nhưng hắn không ngờ Ninh Dạ lại dám làm vậy.

Y hoàn toàn bỏ qua uy nghiêm của Tử Cực Thánh Tôn.

Tử Cực cung đường đường đại phái, đương nhiên không thể để mất mặt như vậy.

Thương Lệnh Tuyệt lập tức hạ lệnh: “Tất cả mọi người, theo ta xuất chinh!”

Sau tiếng ra lệnh, tu sĩ Tử Cực cung tập kết, cuồn cuộn giết lên Vạn Tiên thượng giới.

Xét theo thực lực thì đương nhiên Vạn Tiên minh mạnh hơn, đặc biệt là bọn họ còn thu phục Thiên Trung giáo.

Nhưng Thương Lệnh Tuyệt vẫn tin tưởng Vạn Tiên minh không dám làm gì Tử Cực cung: Đây là một loại tự tin tới cuồng tín.

Rõ ràng Ninh Dạ đã dùng hành động nói rõ y không thèm để ý tới Tử Cực Thánh Tôn, nhưng toàn bộ Tử Cực cung vẫn cho rằng có Tử Cực Thánh Tôn che chở, bọn họ sẽ không việc gì.

Đây là kiêu ngạo và tự tin của một trong Cửu Đại Tiên Môn, đã ăn sâu vào đáy lòng suốt ngàn vạn năm qua, cái chết của một Nhân Hoàng không thể loại bỏ được.

Theo bọn họ thấy: kẻ to gan làm loạn là Ninh Dạ chứ không phải Vạn Tiên minh.

Suy nghĩ này cũng có lý.

Đúng vậy, trong Vạn Tiên minh, phần lớn tu sĩ cũng không muốn đắc tội với Tử Cực cung.

Nhưng bọn họ quên một vấn đề, đó là chỗ dựa thật sự của Ninh Dạ không phải Vạn Tiên minh mà là Thiên Đạo minh.

Mây tím ngập trời, thượng giới chí cao.

Vạn Tiên thượng giới mở cửa lớn, hoàn toàn không phòng vệ.

Thương Lệnh Tuyệt dẫn người của mình lao vào như thiên binh thiên tướng, nghênh đón hắn là vô số tu sĩ đứng chi chít trong tầng mây của thượng giới.

Ninh Dạ ngồi trên Huyền Minh tọa cao cao, cười lạnh nhìn Thương Lệnh Tuyệt: “Thương chưởng giáo sát khí đằng đằng chạy lên Vạn Tiên thượng giới của ta là định làm gì?”

Thương Lệnh Tuyệt ánh mắt hung ác: “Ninh Dạ, ngươi thật to gan, dám giết Nhân Hoàng của Tử Cực cung ta. Ngươi có biết hắn là đệ tử chân truyền của sư phụ ta Tử Cực Thánh Tôn không?”

“Biết!” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Muốn giết thì giết, lúc giết người còn phải xem thân phận hậu trường chắc? Trong Thiên Trung giáo có vô số yêu ma hoành thành, có phải Cửu Đại Tiên Môn chưa từng trải qua khiêu chiến không, có thấy loại trộm cắp đó bị đền tội đâu.”

“Đánh rắm!” Thương Lệnh Tuyệt hô to: “Cổ Bất Kiếp không phải người thường.”

“Không phải người thường đến mấy, giờ cũng là người chết rồi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Thương Lệnh Tuyệt, ngươi cũng thế thôi. Dám đi vào nơi này, tưởng ta không dám ra tay với ngươi chắc? Nhưng lần này, ngươi đoán sai rồi.”

Ninh Dạ cười lạnh một tiếng: “Đóng cửa thượng giới!”

Sau tiếng ra lệnh của y, Vạn Tiên thượng giới ầm ầm đóng cửa.

Thương Lệnh Tuyệt không hề ái ngại, cười dài nói: “Ninh Dạ, nơi này là thượng giới, Tử Cực thượng giới ngay gần đây, ngươi tưởng ngươi giết người của Thiên Cơ cung ta ở đây mà giấu giếm được Thánh Tôn chắc?”

“Đương nhiên là không rồi, vì vậy ta không định khiến các ngươi chết... nhốt các ngươi lại là được, nhưng ngươi thì ngoại lệ.” Ninh Dạ mỉm cười: “Ra tay!”

Sau tiếng hô của y, Phượng Tiên Lung, Tử Lão dồn dập hiện thân, thi triển thần thông như làn sương đen tuyền ập tới.

Thương Lệnh Tuyệt không ngờ đối phương nói đánh là đánh, trong lòng thầm kinh ngạc, đang định niệm pháp quyết, dẫn thần lôi kiếp trên chín tầng trời, vừa có thể giết địch, vừa đánh động cho Tử Cực Thánh Tôn.

Nhưng Ninh Dạ chỉ cười lạnh nói: “Vô dụng thôi.”

Chỉ trong chớp mắt, mây gió tiêu tan, kiếp lôi thiên đạo không cách nào xuất hiện.

Bây giờ đạo cảnh của y tiến bộ vượt bậc, khí vận nồng đậm, còn là người khống chế Vạn Tiên thượng giới. Y không cho phép, Thương Lệnh Tuyệt đừng hòng sử dụng kiếp lôi.

Tử Cực Thánh Tôn là chí tôn trong Kiếp đạo, thiên kiếp giáng xuống, không gì đỡ nổi. Thế nhưng thời khắc này, Ninh Dạ như hóa thân thành Tử Cực, y không cho phép thì không ai có thể sử dụng Kiếp đạo, thậm chí không thể gọi được lôi quang.

Người trong Tử Cực cung cũng kinh hãi không thôi, không hiểu vì sao tu vi Ninh Dạ lại tinh thâm đến vậy. Ai nấy ra tay không hề do dự, đồn dập tế bảo vật của mình ra. Nhưng bảo vật của bọn họ thường liên quan tới Kiếp đạo, vì vậy phần lớn không thể phát huy tác dụng.

“Ninh Dạ, nhận lấy cái chết!” Một tu sĩ đã nhắm thẳng vào Ninh Dạ xuất thủ, ngọc phượng hiện thân, phượng vũ cửu thiên, trong tiếng ngâm vàng chỉ thấy tiên phong mờ ảo, ngăn cản mọi người xuất thủ.

Chính là Lạc Phượng Tiên Tử của Tử Cực cung, Lâm Lạc Phượng.

Đồng thời, có hai đại năng Nhân Hoàng khác, một tên Hạo La Tiên Tôn, một tên Hãn Hải Tiên Tôn, mỗi người đều thi triển thủ đoạn của mình.