← Quay lại trang sách

Chương 1455 Ma đạo lại xâm lấn 1

Chỉ thấy một đóa bảo liên đột nhiên sinh ra, nhiếp hồn đoạt mệnh, chính là U Hỏa Tử Liên của Hạo La Tiên Tôn; lại có một con con cá voi khổng lồ xuất hiện trên không, hút cả vạn vật, che phủ đất trời, chính là Thôn Nhật Hải Thú mà Hãn Hải Tiên Tôn tu luyện.

Hai người đồng thời ra tay với Ninh Dạ, Ninh Dạ thản nhiên bất động.

Sau lưng hắn, Giang Tiểu Phàm khẽ mỉm cười, tay niết ấn quyết, một luồng hào quang lóe lên: “Đi đi, đi đi, mọi chuyện đều có kết thúc!”

Sau câu nói của hắn, chỉ thấy đóa bảo liên tắt ngóm, hải thú chao đảo.

Tiếp đó Giang Tiểu Phàm lại ra chiêu, một lưỡi đao vô hình lại xuất hiện.

Chính là Trảm Thần đao của hắn.

Trước đây hắn chỉ có thể sử dụng trong chiến trường thần hồn, nhưng bây giờ Giang Tiểu Phàm thần thông đại thành, cuối cùng cũng có thể sử dụng bên ngoài. Trảm Thần đao bổ xuống, tất cả tu sĩ Tử Cực cung tâm thần dao động, ý thức được uy lực của đòn này tuyệt đối không phải chuyện đùa, không thể đón đỡ được.

Thương Lệnh Tuyệt hừ một tiếng, trên tay xuất hiện một lá cờ nho nhỏ, vung lên không trung, Trảm Thần đao kia bị ngăn cản.

Nhưng ngay lúc này, ba người Lâm Lang, Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp nhìn nhau, đồng thời xuất thủ, một đóa kiếm hỏa sắc bén bay lên không trung, đâm vào một vị trí trống rỗng.

Chỉ thấy thời khắc này màn trời như nứt ra, một luồng hào quang lóe lên, không ngờ lệnh kỳ trong tay Thương Lệnh Tuyệt lại phủ một màu u ám mờ mịt.

Thương Lệnh Tuyệt nhìn lá cờ nhỏ trong tay: “Bảo vật nhiễm bẩn... bí thuật Hư Không Sinh Trần... Không ngờ các ngươi có thể tu luyện tới mức độ này, bái phục. Nhưng vẫn chưa đủ!”

Thương Lệnh Tuyệt quát lớn một tiếng, giơ tay ấn xuống.

Trong hư không xuất hiện một bàn tay khổng lồ như cánh tay thiên thần, đánh về phía đám người.

Ninh Dạ nhếch miệng cười: “Dẫu sao cũng là Nhân Hoàng của Tử Cực cung, khác với lão già Lý Phượng Sơn kia. Đúng là thực lực của ngươi mạnh hơn hắn nhiều. Nhưng thật đáng tiếc... hai trăm năm trước ta còn chưa thành Nhân Hoàng đã có thể giết chết Lý Phượng Sơn, bây giờ ngươi càng không là gì!”

Lần này thậm chí không cần sử dụng Thiên Cơ điện, Ninh Dạ giơ tay đâm ra một chỉ, chính là thần thông Nhất Tuyến Thiên từng luyện được ở chỗ Xích Nhiêm, nhưng bây giờ được Ninh Dạ thi triển, uy lực cường đại hơn đâu chỉ trăm ngàn lần.

Một chỉ tùy ý của y, bàn tay hư không của Thương Lệnh Tuyệt lại nứt lách cách như pha lê.

Thương Lệnh Tuyệt thầm kinh hãi: “Ngươi đã thành Nhân Hoàng rồi?”

Ninh Dạ diệt trừ Thiên Trung giáo, nhưng người ra tay chủ chốt là Giang Tiểu Phàm, tu vi bản thân Ninh Dạ không thể hiện, thậm chí ngay bản thân Vạn Tiên minh cũng có nhiều không biết.

Mãi tới thời khắc này, bọn họ mới hiểu, hóa ra Ninh Dạ đã trở thành Nhân Hoàng.

Ninh Dạ cười ha hả: “Muốn giết ngươi, có thành Nhân Hoàng hay không không quan trọng. Đương nhiên, ta là Nhân Hoàng, ít nhất khi ngươi bại trận còn có thể diện hơn một chút.”

Nói xong Tinh Hồng Tử Liêm đã xuất hiện, hòa với Trảm Thần đao của Giang Tiểu Phàm, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ, chém xuống đầu Thương Lệnh Tuyệt.

Y định giết Thương Lệnh Tuyệt thật!

Đòn liên thủ của Ninh Dạ và Giang Tiểu Phàm có uy lực vượt ngoài tưởng tượng.

Thậm chí Thương Lệnh Tuyệt còn có cảm giác, không khác gì Thánh Tôn xuất thủ!

Hắn không ngờ Ninh Dạ lại hung hãn tới vậy, dám hạ độc thủ với mình. Khoảnh khắc đó, hắn đã thấy sợ hãi.

Hắn hét lên điên cuồng: “Sư phụ, cứu ta!”

“Vô dụng thôi!” Ninh Dạ lạnh lùng nói: “Vạn Tiên thượng giới đã bị phong tỏa, với uy lực của đại trận, cho dù không thể ngăn cản toàn diện, ít nhất cũng có thể chống cự trong chốc lát, d dủ cho ta giết chết ngươi!”

Thần đao chém xuống, Thương Lệnh Tuyệt đã tuyệt vọng.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, chân trời bỗng lóe lên hào quang, một vệt sáng trải ra nơi chân trời.

Hào quang đột nhiên chiếu xuống.

Rơi vào người Thương Lệnh Tuyệt, trực tiếp hút hắn lên, bay tới không trung.

Mọi người đều kinh ngạc.

Thế này là sao?

Sao đột nhiên Vạn Tiên đại trận lại xuất hiện khẽ ở?

“Ngăn hắn lại!” Tất cả mọi người đồng thanh hô.

Trong Vạn Tiên thượng giới, một giọng nói âm trầm vang lên: “Ninh Dạ, ngươi thật to gan, dám ra tay với chưởng giáo Tử Cực cung. Nhưng ngươi tưởng ngươi làm được chắc?

Ninh Dạ ngoắc tay một cái: “Yêu ma phương nào, hiện hình cho ta!”

Dưới cái ngoắc tay này, không thấy bóng người, chỉ thấy tinh quang lóe lên ngập trời, lần này Ninh Dạ ra tay lại không có thành quả gì.

Ngược lại Thương Lệnh Tuyệt nhân cơ hội này bay về phía khe hở, hô to: “Các đệ tử mau theo ta ra ngoài, đợi sư tổ đến rồi diệt trừ kẻ này!”

Nhưng ngay thời khắc Tử Cực cung sắp rút lui, Ninh Dạ lại vỗ một chưởng vào không trung: “Đi ra cho ta!”

Trong hư không đã xuất hiện một người, nhưng vừa lóe lên đã biến mất.

Cho dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng gương mặt Ninh Dạ lại xuất hiện một nụ cười khó lòng phát hiện, sau đó y ‘kinh hãi” hẳn lên: “Đừng hòng chạy thoát!”