Chương 1461 Xuất quan báo thù 2
Đây từng là thượng giới khiến thiên hạ kính ngưỡng, nhưng sau trận chiến giữa Tử Cực cung và Vạn Tiên minh năm xưa, Tử Cực thượng giới đã đóng cửa hoàn toàn.
Thậm chí ngay cả chưởng giáo mới nhận chức Lâm Lạc Phượng cũng bị từ chối không cho vào.
Ba trăm năm qua, Tử Cực thượng giới như một viên tinh cầu nhỏ bé lẻ loi, chuyển động trong hư không, hào quang ảm đạm, mịt mờ như rời xa trần thế.
Chi thi thoảng có từng luồng hào quang màu đen lóe lên, mang ý nghĩa nơi đó đang phát sinh một trận đối đầu vô hình giữa hai đạo chính ma.
Tình huống này kéo dài suốt ba trăm năm.
Mãi tới hôm nay.
Tử Cực thượng giới vốn luôn bình tĩnh đột nhiên lóe lên lượng lớn hào quang tử điện.
Lôi vân dày đặc bao phủ xung quanh Tử Cực thượng giới, điên cuồng đánh xuống thượng giới, ánh sét rực rỡ, đại đạo ẩn hiện, không ngờ lại mang uy lực khủng khiếp của Cửu Trọng Thiên Kiếp.
Đây là uy lực mà Thánh Nhân cũng không dám đối đầu, nhưng thời khắc này lại xuất hiện, đánh xuống Tử Cực thượng giới như điên như dại, khác nào thời khắc này toàn bộ Tử Cực thượng giới đều đang độ kiếp.
Đương nhiên động tĩnh như vậy cũng kinh động những người khác.
Thời khắc này, tất cả các Thánh Tôn, tu sĩ tam giới dồn dập hiện thân, kinh ngạc nhìn lại. Chỉ thấy Tử Cực thượng giới không ngừng co rút lại giữa sấm sét thiên uy, dần dần tạo thành hình một quả cầu.
Sấm sét như lửa, đại đạo như mưa, trút xuống điên cuồng, lực lượng hùng hồn như diệt thế, uy thế khủng khiếp tới mức những thượng giới khác đồn dập rút lui ra xa, chỉ sợ gặp vạ lây.
Còn Tử Cực thượng giới vẫn đang co rút, từ từ thu nhỏ tới như quả trứng, chỉ có bên trong loáng thoáng bóng người, thân thể cuộn tròn, như đứa trẻ ngủ say.
Sau đó chỉ thấy chân trời xuất hiện một luồng Tử Cực Càn Lôi khổng lồ, ầm ầm giáng xuống. Chỉ nghe tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, Tử Cực thượng giới vỡ thành hai mảnh, một luồng lực lượng cường hãn tới cùng cực từ trong “quả trứng” bộc phát, quét qua bầu trời Thiên Trung giới. Tất cả mọi người trong Thiên Trung giới đều phát hiện ra dị tượng này, ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy ánh mặt trời giữa trưa cũng hóa thành ảm đạm, cứ như trời sập.
Tiếp theo là một thân hình khổng lồ chậm rãi vươn dậy, che phủ ánh thái dương, bao phủ toàn bộ bầu trời.
“Ta, về rồi!”
Tiếng nói ầm ầm cất lên, vang vọng trong lòng mỗi người.
Là Tử Cực Thánh Tôn!
Nhưng hôm nay, hắn đã khác lúc trước.
Không có Thiên Cức Thần Lôi kiếm, không có dạo bào thần khí, toàn thân bao phủ trong thần quang, như một quầng sáng hình người giáng thế, nhưng uy phong lẫm liệt, không giận mà uy.
Quanh người là lượng lớn kiếp lôi lấp lóe, uốn lượn như rắn, đạo tắc huyền ảo đều trên người mình.
Tử Cực Thánh Tôn cười lên ha hả: “Ninh Dạ, lần này đúng là nhờ có ngươi. Không phá thì không lập, nếu không có ngươi, bản tôn cũng không có dũng khí đi ra bước này. Tới giờ, cuối cùng bản tôn đã đại thành. Để báo đáp ơn ám hại bản tôn năm xưa, bản tôn sẽ tự tay đánh ngươi vào Ma giới!”
Nói xong bước ra một bước, đi về phía Vạn Tiên thượng giới.
Thấy cảnh này, Lang Gia Thánh Tôn đã nói: “Tử Cực, đừng kích động!”
"Cút ngay!"
Lang Gia Thánh Tôn còn chưa dứt lời, Tử Cực Thánh Tôn đã gầm lên một tiếng.
Một luồng sét giáng xuống giữa trời, bổ về phía Lang Gia thượng giới, làn sương trắng đen của Lang Gia thượng giới lay động, đỡ lấy sấm sét kia. Sau đó chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, Lang Gia thượng giới bị đánh văng về phía xa.
Lực lượng của đòn này đập bay một tinh cầu như quả bóng bàn.
Cũng may Lang Gia Thánh Tôn ứng phó kịp thời, hào quang hắc bạch lưỡng nghi xoay chuyển điên cuồng, mãi tới khi bay xa trăm vạn dặm mới miễn cưỡng giữ được thượng giới của mình không vỡ, trong lòng cũng thấy chấn động, bật thốt lên: “Không ngờ ngươi lại tiến bộ nhiều đến vậy?”
Tu vi lên tới Thánh cảnh, mỗi bước tiến bộ đều cực kỳ gian nan. thế nhưng đòn vừa rồi của Tử Cực Thánh Tôn chứng minh thời gia ba trăm năm qua hắn đã tiến bộ mãnh liệt.
Sau khi Lang Gia thượng giới bị đánh lui, tất cả thượng giới khác đều trốn xa.
Trên bầu trời vang lên giọng nói cao vút; “Tử Cực, ngươi dựa vào đó đột phá, cảm ngộ thiên đạo lên một trình độ mới, đây là chuyện tốt. Nhưng ngươi tiến bộ quá nhanh, tâm cảnh bất ổn, chỉ e ma đạo chưa bị loại bỏ toàn bộ. Sao phải vội vàng báo thù như vậy?”
Chính là Nhật Diệu Thánh Tôn.
Tử Cực cười ha hả: “Lão già Nhật Diệu, ngươi còn chưa nhận ra hay sao? Vì đi được bước này, ta đã dốc hết toàn bộ vốn liếng. Đáng tiếc, ta sắp thành lại bại, cuối cùng không thể loại bỏ toàn diện, từ nay đã vô duyên với thiên đạo. Tất cả mọi chuyện đều do Ninh Dạ gây ra, không giết hắn, ta khó mà loại trù mối hận trong lòng!”
Nhật Diệu Thánh Tôn nghe vậy đành thở dài.