Chương 1462 Đối đầu bằng đạo cảnh 1
Đúng vậy, hắn đã nhận ra.
Tử Cực loại bỏ ma đạo, cố xông vào nghịch cảnh, thậm chí hy sinh cả Thiên Cức Thần Lôi kiếm và sào huyệt của bản thân, kết quả tu vi và đạo cảnh tăng cường rất lớn, nhưng bản thân vẫn bị ma tính ảnh hưởng.
Ảnh hưởng này đã được hắn giảm tới mức thấp nhất, sẽ không khiến hắn nhập ma, nhưng trả giá là hoàn toàn mất đi thiên quyến.
Thân là người tu thiên đạo, mất đi thiên quyến tức là không thể thăng cấp được nữa, vì vậy đây là lần cuối cùng hắn tiến bộ. Hỏi sao hắn không tức giận, sao lại không thù hận?
Tử Cực Thánh Tôn dốc hết thù hận hét lớn:
“Ninh Dạ! Nạp mạng đi!”
Sấm sét vô biên đã hóa thành bàn tay tử điện, chộp về phía Vạn Tiên thượng giới.
Tử Cực Thánh Tôn ra chiêu như vậy là muốn biến toàn bộ Vạn Tiên thượng giới thành tro bụi, hắn sẽ không nể mặt bất cứ ai!
Ngay lúc sấm sét màu tím này hội tụ, Vạn Tiên thượng giới, mây gió nổi lên.
Hào quang hắc bạch lóe lên, cũng khá giống với Lang Gia thượng giới.
Nhưng chỗ khác biệt là ngoài hình lưỡng nghi thái cực đồ ra còn có ngàn vạn ánh sao nhấp nháy, mỗi luồng sáng đều như bàn tay tình nhân, triên miên quyến luyến.
Sấm sét hủy diệt đánh vào sợi tơ mềm mại lưu luyến kia, lại không ngừng hao mòn, đạo tắc biến mất, chỉ còn lại uy lực của bản thân thần thông.
Sau đó chỉ thấy một luồng hào quang lóe lên ngập trời, tạo thành cột trụ đánh ngược lại, cột sáng này lao ra khỏi Vạn Tiên thượng giới, còn hóa thành một gốc cây khổng lồ bằng ánh sáng, che phủ đất trời, cành lá chi chít, kết ra vô số trái cây.
Trái cây rơi khỏi cành cây, mỗi trái cây đều hóa thành một luồng tiên pháp, một loại thần thông, nghênh đón đòn thế chất đầy thịnh nộ của Tử Cực Thánh Tôn.
Vậy là trên Vạn Tiên thượng giới bùng nổ ra sóng tiên lực khủng khiếp.
Uy lực khủng khiếp như vậy, ngay cả Vạn Tiên thượng giới cũng bị nó hất bay về phía chân trời.
Trong thượng giới đã vang lên giọng nói của Ninh Dạ: “Tử Cực, ân oán giữa ngươi và ta không cần liên lụy tới những người khác. Ngươi muốn đánh, ta theo ngươi là được. Những người khác thì để họ đi đi.”
“Tất cả đều phải chết!” Hiển nhiên Tử Cực Thánh Tôn không định cho Ninh Dạ cơ hội.
Bàn tay huyễn hóa ra Tử Cực Càn Lôi, ngưng tụ thành một thanh trường thương.
“Tử Cực Càn Lôi, Thiên Phạt!” Nói xong ném về phía Vạn Tiên thượng giới.
Giữa không trung vang lên một giọng nói: “Tử Cực, sao ngươi phải làm vậy, cho dù mất đi thiên quyến cũng không cần tạo thêm sát nghiệt, tổn hại thiên hòa.”
Sau lời nói này, chỉ thấy một không giang chiếu sáng lấp lóe, không ngờ lại trừ khử trường thương do Tử Cực Càn Lôi biến thành, chính là Hằng Vũ Thánh Tôn vừa xuất thủ.
Hằng Vũ tu đại đạo Không Gian, thực lực luôn là đứng dầu Cửu Đại Thánh Tôn, nhưng cho dù là hắn, lần này cũng không cách nào hóa giải hoàn toàn. Chỉ thấy một luồng chấn động không gian nổi lên, dư âm thiên lôi tiếp tục tuôn trào, nhưng lại bị Ninh Dạ hóa giải.
Hằng Vũ cũng khá kinh ngạc: “Được lắm, bây giờ ngươi đã không kém gì ta. Nhưng ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn tổn thương tới người vô tội. Hơn nữa Ninh Dạ muốn một chọi một với ngươi, đây là chuyện tốt. Nếu Vạn Tiên minh liên thủ, chưa chắc ngươi đã thắng được.”
Hắn không nói còn đỡ, nói vậy Tử Cực lại càng phẫn nộ: “Ngươi cũng coi thường ta? Thử lại xem!”
Hai tay hắn ôm trước ngực, lại một luồng sấm sét khổng lồ giáng xuống.
Tu vi tới trình độ như hắn đã coi thường biến hóa, thần uy chẳng khác nào thiên kiếp đích thực, cứ như thời khắc này hắn mới là thiên đạo, thay trời giáng phạt, tất cả những ai đối địch với hắn đều phải chịu thiên phạt.
Ninh Dạ cười ha hả nói: “Đa tạ Hằng Vũ Thánh Tôn đã ra tay, chẳng qua ta cũng không sợ lão già này. Muốn thành Thánh Tôn, cần làm được đại sự, sáng tạo ra lịch sử, mới có thể đạt được huy hoàng. Hôm nay để ta chém Thánh Tôn lên làm Thánh!”
Câu này khiến Hằng Vũ Thánh Tôn cũng bát mãn: “Thằng nhóc ngông cuồng!”
Sau đó không nhúng tay vào nữa.
Chỉ thấy trong Vạn Tiên thượng giới xuất hiện một đường hầm không gian, vô số tu sĩ Vạn Tiên minh dồn dập đi qua đường hầm không gian kia rời khỏi.
Chiêu này khiến Hằng Vũ Thánh Tôn cũng thấy kinh ngạc.
Đại đạo Không Gian của thằng nhóc này đã đạt tới trình độ nào rồi?
Nếu chỉ dịch chuyển người khác rời khỏi thì cũng thôi, quan trọng nhất là y làm được dưới áp lực của Tử Cực Thánh Tôn.
Mà Ninh Dạ dám đưa lượng lớn Nhân Hoàng đi khỏi trong tình huống như vậy, có thể thấy y thật sự tự tin.
Tử Cực thấy vậy cười ha hả nói: “Thật can đảm! Nếu vậy, đến đây đi!”
Hắn vung tay lên, lại ngàn vạn luồng sấm sét tử điện tuôn trào.
Nương theo hào quang thiên kiếp này là một cảm giác chấn nhiếp tới từ nội tâm, cứ như thời khắc này tất cả mọi người đều biến thành tội nhân.