← Quay lại trang sách

Chương 1471 Tiêu sái rời khỏi 2

Đương nhiên y cũng không muốn làm vậy, bây giờ Ninh Dạ đã thăng cấp xong, không có bất cứ ác ý gì với Thiên Trung giới. Y truyền thụ tri thức liên quan tới thiên đạo cho chư vị Thánh Tôn cũng là cảm tạ bọn họ.

Nhưng đây vốn là cơ mật, không thể tiết lộ ra ngoài, vì vậy Ninh Dạ cũng bị trách phạt nhất định, giảm trừ một phần khí vận thiên đạo.

Nhưng Ninh Dạ không để ý.

Y còn đủ thời gian tiếp tục tăng cường bản thân.

Quan trọng nhất là đại viễn chinh tương lai chắc chắn không chỉ giới hạn ở Chính giới mà còn bao gồm Phản giới.

Những Thánh Tôn này, tương lai chắc cũng tham gia đội ngũ đại viễn chinh của y.

Trong tình huống như vậy, có trả giá một chút cũng đáng giá.

Khác với những Thánh Tôn Chúa Tể trong quá khứ, Ninh Dạ luôn hiểu, để càng nhiều người gia nhập Chính đạo mới là đúng đắn.

“Đúng rồi, Ninh Dạ. Dựa theo phân chưa trước đây, bây giờ đạo cảnh của ngươi đã có thể phủ khắp tinh la vạn giới, đáng lẽ phải coi là Chúa Tể chứ, sao lại là Thánh Nhân?” Vạn Diệu Thánh Tôn đột nhiên nói.

Ninh Dạ cười nói: “Chỉ phân chia theo đạo cảnh thì có thể coi là vậy. Tu vi tới bước này rồi thì cảnh giới không còn quan trọng, quan trọng là trình độ hòa hợp giữa bản thân và thiên đạo. Hơn nữa ta có thể làm được như vậy là vì đây là đặc tính của bản thân thiên đạo, đạo của ta hòa vào thiên đạo, thiên đạo ở đâu thì ý chí của ta ở đó. Nhưng tình huống này sẽ không kéo dài.”

“Vì sao?”

“Vì tro tàn có thể cháy lại, ma đạo sẽ lại xâm lấn.” Ninh Dạ trả lời.

Ninh Dạ thăng cấp, trực tiếp dẹp yên toàn bộ ma lực trong Chính giới, nhưng vẫn là trị ngọn chứ không trị gốc.

Chưa loại bỏ Phản giới thì ma đạo vĩnh viễn không bao giờ suy kiệt.

Ngay cả Chúa Tể Bàn Xà kia, tuy bị chém đứt đầu nhưng vẫn chưa chết.

Hắn quá cường đại, cường đại tới mức tạm thời Ninh Dạ không thể đối phó nổi, thậm chí không dám tiếp tục hấp thu.

Mà ma đạo tiếp tục xâm lấn, chiều động đạo cảnh của Ninh Dạ cũng suy giảm theo.

Đây chính là điều mà tới cuối cùng tu sĩ thiên đạo ắt sẽ gặp phải: Ngươi giảm ta tăng, ngươi tăng ta giảm.

Vì vậy tới bước này của Ninh Dạ, không cần nghĩ tới điều khác, trử ma là thăng cấp.

Khu vực tam tinh.

Trên Thiên Tằm.

Một luồng sáng lưu chuyển, Ninh Dạ đã xuất hiện trên Thiên Tằm, tiếp đó lại có một người, là Giang Tiểu Phàm.

Hắn kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi tới bây giờ mới biết căn cơ của sư phụ.

Ninh Dạ nhìn thần binh đại đạo phía ã, tiện tay vẫy một cái, chỉ thấy khối kim loại vuông vắn kia bắt đầu thu nhỏ, cuối cùng biến thành lớn cỡ bàn tay, nhưng không ngừng vặn vẹo biến hóa, trông như khối rubic đang tự xoay chuyển không ngừng.

Trên đó còn có thần quang đạo tắc nhấp nháy, chảy qua như dòng sông, nhưng thi thoảng còn chen một chút khí tức ma đạo.

Ninh Dạ tiện tay vuốt một cái, khí tức ma đạo đã bị loại trừ.

Từ sau khi trảm ma nghiệp, ma đạo đã không thể ảnh hưởng tới y, có thể loại bỏ hết sức dễ dàng.

Trước đây Ninh Dạ và Thất Dạ Tinh Quân đều cho rằng thần binh đại đạo này mới là mấu chốt để bọn họ phân thắng bại, nhưng thực tế nó chỉ là phần thưởng cho người chiến thắng.

Thời khắc này y nhẹ nhàng loại bỏ ma niệm trên đó, bảo vật đã khôi phục hoàn chỉnh. Ninh Dạ quan sát vài lượt rồi tiện tay ném cho Giang Tiểu Phàm: “Cho ngươi.”

Giang Tiểu Phàm kinh ngạc: “Sư phụ, đây là thần binh Chúa Tể.”

“Không thành vấn đề.” Ninh Dạ khoanh tay sau lưng nói: “Từ khi tu đạo đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu à? Tất cả bảo vật đều là ngoại lực. Bây giờ bên cạnh ta chỉ có một mình ngươi thành Thánh, không cho ngươi cho ai?”

Lần này có thể coi là Giang Tiểu Phàm hưởng phúc của Ninh Dạ, hắn vốn là Vô Nhai Tiên Tôn chuyển thế, Thần đạo đã có thành tựu, vốn có hy vọng thăng cấp lên Thánh cảnh, nhưng vẫn kém một bước thế nhưng chốt thăng cấp lên Thánh cảnh, đó là một chuyện lớn thay đổi cả thiên địa, giờ Ninh Dạ mượn thân thể hắn trảm ma nghiệp, tương đương với đẩy hắn đi nốt nửa cuối chặng đường, thăng cấp hết sức thuận lợi.

Còn Ninh Dạ lại càng ghê gớm, y trừ khử tất cả ma đạo ở Chính giới, đây là một bước cực kỳ trọng để trở thành Chúa Tể nhưng đã hoàn thành trước khi thành Thánh, theo một ý nghĩa nào đó y đã là Chúa Tể, chỉ cần thêm một ít thời gian cô đọng bản thân.

Mà loại cô đọng này là tiếp tục đại viễn chinh tiên giới.

Vì vậy sau khi thành Thánh, Ninh Dạ có ở lại Thiên Trung giới cũng không còn ý nghĩa gì, y muốn tiếp tục xuất chinh.

Nhưng lần này xuất hành lại khác với làn trước.

Ninh Dạ không cần dùng Thiên Tằm đi lại nữa, vì vậy y chọn cách dùng thân thể đi qua hư không, du lịch qua càng nhiều nơi trong Chính giới, còn tu sĩ Thiên Tằm được Giang Tiểu Phàm dẫn dắt tiếp tục ngao du chư thiên.