Chương 1472 Vân du 1
Ngoài ra đại viễn chinh lúc trước chủ yếu là diệt ma.
Bây giờ đại thế của Ninh Dạ đã hoàn thành, ma đạo bị tiêu diệt, tuy có thể cháy lại từ đống tro tàn, nhưng cứ giao cho tu sĩ Thiên Tằm và Thánh Tôn Thiên Trung giới là được, Ninh Dạ không cần lo lắng.
Vì vậy lần này y du lịch là thật sự du lịch, mục tiêu cũng chỉ có một: bù đắp thiên đạo của bản thân, hoàn thiện bản thân, dùng đại đạo hoàn mỹ đạt tới cảnh giới Chúa Tể, lại xâm lược ngược lại Ma giới.
Con đường phía trước đã có kế hoạch, đối với Ninh Dạ, mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng phải động viên bọn Trì Vãn Ngưng một chút, vì vậy Ninh Dạ lưu lại một phân thân bầu bạn với các thê tử.
Thời khắc này y giao thần binh đại đạo cho Giang Tiểu Phàm rồi nói: “Từ nay trở đi, mọi chuyện ở đây giao cho ngươi.”
“Vâng!” Giang Tiểu Phàm cúi người nhận lệnh.
Lại nhìn Ninh Dạ, bước vào hư không, đã ra xa cả triệu dặm, chỉ vào bước sau đã biến mất trong tinh không vô tận.
Đây là một tinh giới màu đỏ lửa.
Toàn bộ thế giới như địa ngục hỏa diễm.
Không người nào có thể sinh sống trong tinh giới này, nhưng đối với một số tồn tại đặc thù mà cường đại lại khác. *
Ở trung tâm của tinh giới, một Thánh Nhân đang lặng lẽ nhập định tại đây, ngoài hơi thở mỏng manh hầu như không có động tĩnh gì. Nhưng mỗi khi hắn hít hơi vào, ngọn lửa trong toàn bộ tinh giới sẽ tiêu vong, nội liễm, mà lúc thở ra, ngọn lửa lại dâng trào mãnh liệt.
Mỗi lần hít thở là một ngày, trong một ngày đó lửa bùng lên thu lại, y như ngày và đêm.
Tinh giới không có nhân loại nhưng vẫn có sinh linh.
Một con thú có bờm đầu mọc sừng đang lên lên trên nham thạch trụi lủi. Nó men theo khe hở trên nham thạch đi tới, mãi tới khi gặp một số tinh thể màu đen, nó duỗi cái lưỡi dài ra, cuốn tinh thể vào bụng.
Do ngọn lửa thường xuyên quét qua nên nơi này hầu như không một ngọn cỏ, những tinh thể màu đen này là đồ ăn của đám thú này, theo ý nghĩa nào đó chúng cũng là căn cơ cho sinh mệnh.
Đột nhiên con thú phát hiện ra điều gì đó, lao thẳng ra ngoài.
Nhưng đã muộn.
Một bóng đen lao qua bầu trời, hạ xuống bên cạnh con thú.
Phốc!
Móng vuốt sắc bén móc thẳng vào trong lòng con thú, mổ bụng phanh thây, sau đó xé toạc thành hai nửa. Con thú kia không có cơ quan phát âm, thậm chí không kịp kêu thảm đã bị con thú vảy đen khổng lồ này giết chết.
Sau đó con thú khổng lồ lớn gấp ba lần thú có bờm kia nhấc đầu con mồi lên, vặt ra vứt qua một bên: Đầu của thú có bờm chứa đầy tạp chất, ăn không ngon.
Nó cầm thi thể con mồi, đứng thẳng lên như người, đi về phía hang ổ của mình.
Chẳng bao lâu sau trong khe hở đã có sinh vật màu đen to cỡ bàn tay lít lít nhít chui ra, trông khá giống nhện, bọn chúng bò kín đầu con thú có bờm, bắt đầu dùng móng vuốt phân chia cái đầu, chuyển về ổ của mình.
Còn ở đằng khác, con thú vảy đen cũng trở lại hang ổ của mình, hai con thú vảy đen nhỏ đang gào khóc đòi ăn.
Con thú mẹ không ném đồ ăn cho con mình ngay mà gầm lên
Hai con thú con nhìn đồ ăn trên không trung, không tranh giành mà quay sang đánh nhau.
Cho dù chỉ là thú non nhưng thời khắc này bọn chúng vẫn cực kỳ hung tàn, chém giết lẫn nhau, dùng bàn chân phủ kín lân phiến cắn xe đột phá, thậm chí phần sau còn hóa thành lưỡi đao đâm về phía “huynh đệ” của mình.
Cuối cùng một con thú vảy đen non giành được chiến thắng, kẻ thất bại thụ thương ngã xuống đất.
Thú mẹ gầm nhẹ một tiếng, chia đồ ăn trong tay thành ba phần, hai lớn một nhỏ, hai phần lớn ném cho con non đã chiến thắng, phần nhỏ cho kẻ thất bại.
Đây là pháp tắc sinh tồn của thú vảy đen, chỉ có kẻ mạnh mẽ nhất mới có tư cách sống sót.
Thú mẹ còn khá yêu con, không để cho con non thất bại chết đi, nhưng thú mẹ biết đứa con đáng thương này đã thất bại quá nhiều lần, có lẽ không bao lâu nữa cũng tới lúc phải từ bỏ.
Trong lòng thoáng thương cảm, thú mẹ phát ra tiếng hô thương xót, còn con thú non thắng lợi ăn đồ ăn mẹ vừa cho như hùm như sói.
Đồ ăn còn lớn hơn người nó, nhưng con thú nhỏ chẳng khác nào cái động không đáy, nuốt cả nửa con thú có bờm kia, chuyện này khiến cái bụng của nó phình to hơn cả thân thể, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì. Con thú non ăn uống no say, thỏa mãn nằm trong ổ, chỗ đồ ăn này có thể giúp nó không ăn không uống trong vòng nửa tháng.
Đột nhiên một ngọn lửa vọt lên từ dưới nền đất.
“Hống!” Thú mẹ phát ra tiếng gầm lo lắng.
Hai con thú nhỏ vừa ăn xong còn chưa kịp phản ứng lại, cùng hoang mang nhìn lên bầu trời.
Thú mẹ đã tóm lấy hai con, lao vào trong hang động đầy đá đen gần đó.