Chương 1486 Thiên đạo sắp vong 2
“Chẳng lẽ không phải vì ngài không làm được nên gửi gắm hy vọng vào hậu nhân à?” Ninh Dạ mỉm cười hỏi.
Gặp sư tổ đạo hữu, Ninh Dạ cũng bông đùa một câu.
Nhưng Quan Tinh Tử lại rất nghiêm túc, ông lão lắc đầu nói: “Không phải, mà vì thiên đạo đã không còn nhiều thời gian.”
“Ngươi nói cái gì?” Ninh Dạ ngơ ngác.
Quan Tinh Tử nói: “Vốn dĩ việc này phải do ngươi tự cảm ngộ mới biết được, nhưng e là thiên đạo không thể đợi lâu như vậy, hết cách rồi, đành đốt cháy giai đoạn một chút. Trả giá thì do ta gánh chịu vậy.”
Nói xong Quan Tinh Tử ho khan mấy cái, chỉ trong chớp mắt mà gương mặt đã già thêm đôi chút.
Ông lão mỉm cười nói: “Có phải gần đây ngươi tu hành luôn lấy làm lạ vì sao tốc độ tu hành của ngươi luôn nhanh hơn nhiều so với đại đa số tu sĩ khác. Chỉ mới ba ngàn năm mà đi xong lộ trình ba vạn năm của người khác.”
Ninh Dạ cười nói: “Ta tưởng đó là kết quả từ nỗ lực của ta!”
“Không nhắc tới Chúa Tể, chỉ riêng Thánh cảnh thôi thì người đi tới bước này có ai không phải thiên phú xuất sắc, tài năng xuất chúng, lại đủ nỗ lực, thậm chí còn có khí vận.”
“Được rồi, ngài nhắc tới một vấn đề mà ta không muốn đối mặt rồi. Nếu vậy, ta luôn là đối tượng được chiếu cố đặc biệt à?” Ninh Dạ hỏi.
“Không phải ta, mà là thiên ý tạo ra.” Quan Tinh Tử cười nói: “Loại chiếu cố này không phải ở tu luyện thường ngày mà là tốc độ ngộ đạo.”
Điều này thì Ninh Dạ tán thành.
Đạo cảnh của y tiến bộ thần tốc, đúng là khó mà tin nổi.
Cũng như Thiên Khôi kia, hai mươi ba ngàn năm không thể phá giải đạo tắc Thời Gian, nhưng y chỉ cần một hơi thở, tuy điều này có liên quan tới chuyện y tu luyện thiên đạo, căn cơ đạo cảnh thâm hậu, nhưng thông suốt hoàn toàn không trở ngại như vậy, rõ ràng cũng có gì đó khác thường.
“Tức là thiên đạo mở rộng cửa cho ta? Ta đoán ra điều này, nhưng cho rằng là vì khí vận.”
“Là khí vận, điều này không sai.” Quan Tinh Tử nói: “Nhưng cái gọi là khí vận chẳng phải sủng hạnh của thiên đạo đối với ngươi à? Theo ý nghĩa nào đó cũng là kỳ vọng đối với ngươi. Nhưng vì sao thiên đạo lại chỉ sủng ái mình ngươi? Vì sao ngươi lại là ngoại lệ?”
Ninh Dạ hiểu ý ông: “Vì ta là người được khí vận coi trọng.”
“Đúng vậy!” Quan Tinh Tử cười nói: “Ngươi có thể coi ý chí của thiên đạo như ý chí của hoàng đế, mỗi người được khí vận gia trì đều là hoàng tử, là người thừa kế ngôi vị tương lai. Nhưng hoàng đế còn tại vị, không vội truyền ngôi.”
Ninh Dạ giật mình há hốc mồm: “Chỉ có một trường hợp với vội vàng sắc lập thái tử, tăng cường giáo dục, đó là...”
“Thiên đạo sắp tiêu vong!” Quan Tinh Tử nghiêm túc trả lời.
“Vì sao thiên đạo lại tiêu vong?” Ninh Dạ hỏi.
Quan Tinh Tử cười nói: “Ngươi nên hỏi vì sao thiên đạo lại không tiêu vong?”
Nghe hắn nói vậy, đầu tiên Ninh Dạ ngây ra tại chỗ, sau đó lại cười phá lên: “Đúng vậy, sao ta lại cho rằng thiên đạo không tiêu vong? Vạn vật trong thiên hạ đều có điểm cuối, vĩnh sinh thật sự, vượt qua tất cả, là không tồn tại.”
“Không sai, chỉ có vĩnh sinh tương đối chứ không có vĩnh sinh tuyệt đối.” Quan Tinh Tử nói: “Thương hải tang điền, thế sự đổi thay. Thứ gì cũng có thể tiêu vong. Biển có thể khô, núi có thể sập, tinh giới có thể vỡ nát, toàn bộ Chính giới cũng có thể tiêu tan, thiên đạo là ý chí của Chính giới, dựa vào đâu mà không tiêu vong?”
“Đúng vậy. Thế thì còn bao lâu nữa thiên đạo sẽ tiêu vong?” Ninh Dạ hỏi.
“Mặt trời lặn đằng tây, tuổi xế chiều kéo dài hơi tàn, mười vạn năm mà thôi.”
Mười vạn năm, có lẽ đối với tu sĩ đây cũng là con số khổng lồ, nhưng đối với càn khôn lại là quá ngắn ngủi.
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng là không còn nhiều thời gian cho nên mới hào phóng hẳn lên.”
Quan Tinh Tử nói: “Đúng vậy. Thế mới nói đây là nguyên nhân cho đại khí vận của ngươi.”
Đúng, đây mới là nguyên nhân cho đại khí vận của Ninh Dạ.
Càn khôn này tồn tại ngàn tỉ năm, trong thời gian đó xuất hiện không bao nhiêu nhân vật xuất chúng, trải qua biết bao thăng trầm.
Có lẽ còn có người xuất sắc hơn Ninh Dạ.
Nhưng bọn họ không có cơ hội được coi trọng như Ninh Dạ, vì khi đó càn khôn chưa già, vẫn còn sức lực, còn thời gian tồn tại.
Tới hôm nay đã là dầu cạn đèn tắt, rất nhiều chuyện “nhìn nhận” thoáng hơn, cũng buông tay.
“Chuyện này liên quan gì tới Phản giới?” Ninh Dạ hỏi: “Nếu ta tiêu diệt Phản giới, càn khôn sẽ được kéo dài tuổi thọ ư?”
Quan Tinh Tử lắc đầu: “Không phải, không phải. Ngươi diệt Phản giới, Chính giới cũng chẳng còn tồn tại, toàn bộ càn khôn đều tiêu vong.”
“Ngươi nói cái gì?” Ninh Dạ kinh hãi.
Quan Tinh Tử nói: “Thế giới Chính Phản chính là một thể hai mặt của càn khôn này. Chính tức là Phản, Phản cũng là Chính, như vậy mới hợp với đạo lý cân bằng, lấy đâu ra chuyện tồn tại riêng lẻ.”