← Quay lại trang sách

Chương 1489 Vũ trụ tổ ong 2

Biến động này lan khắp “càn khôn”, nhưng những sinh vật trong càn khôn lại hoàn toàn không hề phát hiện.

Sau đó một cái bóng mờ xuất hiện trên tổ ong.

Nó trông rất giống một tổ ong khổng lồ, đâu đâu cũng có hố hố điểm điểm, còn trong hai cái hố trên cùng đột nhiên lóe lên ánh sáng.

Tựa như ánh mắt.

Nhìn Ninh Dạ và Quan Tinh Tử, chớp mắt.

Ninh Dạ mỉm cười: “Đây cũng là một đáp án.”

Cuối cùng tổ ong thứ hai cũng bị hủy diệt.

Nhưng không phải chết già mà là trong vùng càn khôn này có một tồn tại cường đại nào đó xuất hiện, thử nghiệm siêu thoát vùng càn khôn này, cuối cùng ngưng tụ tất cả lực lượng sinh mệnh, như Bàn Cổ Khai thiên, bổ một búa vào lực lượng không gian bao bọc toàn bộ tinh giới.

Búa này khiến càn khôn vỡ nát, chúng sinh tiêu vong.

Hư ảnh tổ ong bị bị phá hủy.

Kẻ phá toái hư không không thể ra khỏi nơi này, cuối cùng tiêu vong theo.

Tiếp đó Ninh Dạ lại sáng tạo ra vũ trụ tổ ong thứ ba.

Lần này lại khác.

Vừa không phải vũ trụ linh lực, vừa không phải loại vũ trụ dựa vào lực lượng pháp tắc không gian, mà là một vũ trụ luyện thể thuần túy.

Khối lượng khổng lồ khiến mỗi sinh mệnh ra đời trong vũ trụ ổ ong này đều có năng lượng sinh mệnh cường đại, tất cả dựa vào thân thể.

Cho dù chỉ là sinh mệnh to bằng bàn tay cũng nắm giữ năng lực phá vỡ vạn vật.

Mà cuối cùng vùng càn khôn này cũng bị cường giả luyện thể đi tới điểm cuối phá tan.

Nó khá giống Vô Cực Đạo Chủ, chẳng qua Vô Cực Đạo Chủ có cực hạn của mình, không thể thôn tính toàn bộ càn khôn, nhưng tiểu thiên địa của Ninh Dạ lại bị đối phương hấp thu thành công.

Nhưng sau khi nuốt trọn tiểu thiên địa này, sinh mệnh cũng như Bàn Cổ, nhìn khắp xung quanh. Hắn không nhìn thấy Ninh Dạ và Quan Tinh Tử vì giữa tổ ong và bên ngoài còn có vách ngăn hư không do bọn Ninh Dạ thành lập, đối với sinh mệnh cường đại đã nuốt trọn toàn bộ “vũ trụ” của bản thân, hư không ngăn cách này quá sức mênh mông, khiến hắn không thể vượt qua nổi.

Vậy là hắn ngã xuống, thân thể hoàn trả, hóa thành bụi đất, xương cốt thành núi, máu đổ xuống thành biển, hai mắt thành nhật nguyệt, từ trên người hắn lại có sinh mệnh mới ra đời.

Vũ trụ thứ tư, không cần Ninh Dạ sáng sinh, nó tự ra đời.

Mà lần này vũ trụ mới vẫn là luyện thể, chẳng qua lần này, sinh mệnh mới xuất hiện không thể tự thôn tính, mà là tự tiêu vong.

Sau khi tất cả sinh mệnh đều tiêu vong tự nhiên, vạn vật cũng trở về không, không còn tồn tại.

Một khu vực thất bại từ đầu đến cuối.

Tiếp đó Ninh Dạ lại sáng tạo ra cái thứ năm.

Lần này y khép kín tất cả không gian, chỉ cho phép lực lượng khoa học kỹ thuật.

Là người kéo Ninh Dạ tới, đương nhiên Quan Tinh Tử cũng hiểu.

Bọn họ chứng kiến vùng càn khôn này bắt đầu xuất hiện khoa học kỹ thuật, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi nỗi khổ luân hồi.

Sau khi kỷ nguyên luân hồi kết thúc, thế giới càn khôn thứ năm cũng biến mất.

Ninh Dạ không hề nản lòng, tiếp tục sáng tạo, cái thứ sáu, cái thứ bảy, mỗi thế giới được sáng tạo lại có phát triển khác biệt, nhưng kết cục cuối cùng chỉ có vài trường hợp.

Hoặc tiêu vong, hoặc trùng sinh, luân hồi rồi tự gây dựng lại hoặc thậm chí không thể gây dựng được.

Mãi tới lần sáng thế thứ một trăm hai mươi tám, cuối cùng cũng có một sinh mệnh vượt qua hư không ngăn cách.

Hắn nhìn thấy Ninh Dạ và Quan Tinh Tử, chấn động tới mức khó tả, quỳ rạp xuống.

Nhưng không đợi Ninh Dạ và Quan Tinh Tử trò chuyện với hắn, người này đã tan thành tro bụi.

Không phải Ninh Dạ giết hắn mà là càn khôn dưỡng dục ra cường giả này không đủ để chèo chống cho kẻ siêu thoát này tồn tại.

Hắn không cách nào thích ứng, cuối cùng tiêu vong theo tự nhiên.

Điều này khiến Ninh Dạ không khỏi cảm khái, khoảnh khắc đó thậm chí y còn nói: “Nếu có ngày nào đó chúng ta cũng đi ra ngoài, liệu có phải cũng đối mặt với tình huống như hắn không?”

Quan Tinh Tử cười nói: “Có lẽ vậy. Nhưng ngươi có vì nguyên nhân này mà ngừng bước tiến không?”

Ninh Dạ lắc đầu nói: “Đường có đó là để người đi. Cho dù phía trước không có đường cũng phải mở một con đường. Còn quang cảnh phía cuối là gì, không quan trọng... Chúng ta là sinh linh trí tuệ, không ngừng theo đuổi cực hạn mới là mục tiêu tối thượng.”

“Không sai! Cuối cùng ngươi cũng hiểu rồi.” Quan Tinh Tử khen ngợi: “Thật ra ta đã từng làm thí nghiệm như vậy ba mươi hai vạn lần, mỗi lần đều có kết quả khác nhau. Có lẽ một lần nào trong số đó sẽ trùng khít với thế giới của chúng ta, nhưng ta không biết là đáp án nào.”

Bây giờ Ninh Dạ đã hoàn toàn hiểu được câu này.

Một vùng càn khôn sinh diệt, có quá nhiều phương thức, có vô số khả năng.

Thậm chí đấng sáng tạo như bọn họ tùy tiện ra tay cũng có thể thay đổi kết cục.