Chương 1490 Minh Tâm Đạo Chủ 1
Vùng càn khôn của bọn họ có đấng sáng tạo hay không, có tự sinh ra ý thức thiên đạo hay không, đều không thể biết được.
Thậm chí rốt cuộc Phản giới có phải do Chính giới tự sản sinh ra không cũng chưa biết được: Vì Quan Tinh Tử từng thử nghiệm chủ động chế tạo không gian hắc ám.
Nhưng có một điều có thể xác nhận là tất cả thí nghiệm, bất luận kết quả ra sao, không gian Chính Phản luôn tồn tại.
Có lẽ đây là điểm giống nhau duy nhất trong vô số lần sáng thế.
Chính vì vậy, Quan Tinh Tử mới rút ra kết luận: Hai giới Chính Phản không dễ gì hủy diệt được, chỉ có khi thiên đạo tới điểm cuối tuổi thọ mới có thể thử nghiệm loại trừ.
Ông lão cũng không thể xác định kết luận này, chỉ tìm ra kết luận có khả năng nhất, phù hợp với thực tế nhất mà thôi.
Thậm chí bản thân chuyện Ninh Dạ xuất hiện cũng chứng minh kết luận này.
“Nhưng nếu kết luận này là sai, thiên đạo sẽ không trừng phạt ngài.” Ninh Dạ nói.
Quan Tinh Tử bắt đầu cười khà khà: “Không sai, đây chính là nguyên nhân vì sao ta phải nói với ngươi.”
Đúng vậy, gặp Ninh Dạ cũng là một thí nghiệm.
Không được tiết lộ huyền bí của thiên đạo, tiết lộ ắt sẽ bị trừng phạt.
Đương nhiên tiết lộ cho một kẻ vô tri cũng vô nghĩa, nhất định phải là ai đó như Ninh Dạ mới có ý nghĩa.
Vì vậy Quan Tinh Tử chủ động nói cho Ninh Dạ, bản thân đã là một loại thăm dò, một thí nghiệm, tìm kiếm kết quả.
Chính vì vậy tuy Quan Tinh Tử phải chịu thiên phạt nhưng vẫn khá vui vẻ.
Ông lão nói: “Ninh Dạ, tồn vong của vùng càn khôn này, tương lai phải theo con đường nào, tất cả nằm trong tay ngươi. Ta không thể cho ngươi gợi ý gì, kết quả cuối cùng do ngươi nắm giữ, còn ta...”
Hắn thở dài một tiếng: “Tuy ta là Chúa Tể, nhưng dẫu sao cũng quá già rồi.”
Ninh Dạ nói: “Gừng càng già càng cay.”
“Nhưng xưa nay gừng chưa bao giờ là món chính.” Quan Tinh Tử cười nói: “Thiên đạo sắp tiêu vong, đây là phán đoán của ta, bây giờ bị thiên ý trừng phạt, có thể xác nhận là không sai rồi. Ta vẫn sẽ tìm hiểu xem con đường tương lai có vấn đề gì. Ta tu đại đạo Thiên Diễn, tìm kiếm huyền bí chung cực là mục tiêu của ta. Con đường tương lai, ta không thể giúp ngươi nhiều, nhưng ta có thể giúp ngươi thấy rõ phương hướng, cuối cùng lựa chọn ra sao là ở chính ngươi.”
Nghe ông lão nói vậy, Ninh Dạ cũng không làm bộ làm tịch.
Y đứng thẳng lên rồi cúi rạp người: “Đa tạ sư tổ tác thành.”
Quan Tinh Tử lại vung ống tay áo: “Đi đi, sứ mệnh của ta tạm thời kết thúc. Tiếp theo ngươi tự đi con đường của mình đi, khi đến lúc, ta sẽ tự biết.”
“Vâng!” Ninh Dạ cúi người rời khỏi phòng.
Trở lại hư không, chỉ thấy nhà lá hóa thành khói bụi, tiêu tan không còn bóng dáng.
Ninh Dạ ngây ngốc nhìn theo rồi thở dài cảm khái.
Rời khỏi chỗ Quan Tinh Tử, Ninh Dạ lại tiếp tục lên đường tìm kiếm.
Tinh không bao la, rộng lớn vô biên, vô số tinh giới, nhiều không đếm xuể.
Trong hành trình lần này của Ninh Dạ, y đã thấy vô số tinh giới, vô số sinh mệnh, còn thấy vô số con đường tu hành mới mẻ khiến người ta tán thưởng. Có một số trong hệ thống thiên đạo, có một số lại không.
Thi thoảng còn gặp Ma giới ngóc đầu trở lại, thủ đoạn cũng hết sức đa dạng.
Kiến thức không ngừng tăng trưởng, nhưng chỉ khiến Ninh Dạ cảm giác kiến thức của bản thân càng ngày càng ít, cứ như một đứa trẻ càng tiếp tục đi càng cảm thấy càn khôn rộng lớn, còn mình bé nhỏ.
Nhưng ngoài ra, Ninh Dạ còn cảm thấy vùng càn khôn này cũng giống như vũ trụ tổ ong kia, bản chất vẫn bé nhỏ, chẳng qua bản thân y còn bé nhỏ hơn nữa.
Y cũng từng nghĩ làm theo một số cường giả trong vũ trụ tổ ong kia, lao ra ngoài nơi này, tới đối diện với không gian càng hùng vĩ, nhưng lại cảm thấy vô nghĩa, chỉ suy nghĩ vu vơ.
Điểm cuối ở đâu không quan trọng, quan trọng chỉ là đường đi.
Ninh Dạ khẽ thở dài.
Trong tâm thái như vậy, đạo tâm của Ninh Dạ càng ngày càng trầm tĩnh đạm bạc.
Dọc hành trình ngao du tinh hải lần này, tìm kiếm huyền bí, cũng có niềm vui riêng.
Ngày hôm đó, Ninh Dạ lại tới một khoảng tinh không.
Trong khu vực này có một vầng mặt trời đỏ treo cao, nhưng thực chất đây không phải một vầng trăng đỏ mà là một tu sĩ.
Nói đúng hơn, bản thể của hắn đã hoàn toàn hóa thành mặt trời đỏ, như một khối năng lượng, không còn thấy bất cứ thực hể nào.
Nếu nói Vô Cực Đạo Chủ là thôn tính tất cả, đạt tới thân xác luyện thể cấp Chúa Tể, như vậy tu sĩ như mặt trời đỏ trước mắt lại hoàn toàn ngược lại, dường như chỉ tu thần linh thuần túy.
Có điều, tuy vị thần linh này tỏa ra khí tức cổ xưa hùng vĩ nhưng lại mang theo ý tang thương như hoàng hôn.
Khi Ninh Dạ đi tới nơi này, vị Chúa Tể thần linh hỏi: “Ba vạn năm, cuối cùng cũng gặp được một vị đạo chủ mới xuất sinh.”