← Quay lại trang sách

Chương 1496 Sư tổ trở về 2

Lại thấy Ninh Dạ sừng sững bất động giữa không trung, nhìn xuống dân chúng dưới đất. Cả ba đồng thời hô: “Bắt tên vi phạm lệnh cấm này lại!”

Ba người một người dùng Khốn Tiên thằng, là pháp bảo cao cấp hơn Thúc Tiên thao; một dùng Trấn Ma tháp có thể trấn áp yêu ma quỷ quái; một dùng Tru Tà kiếm, thậm chí có thể chém đứt tiên thể Cực đạo.

Ba bảo vật mỗi thứ có thần thông riêng, uy lực càng hùng hồn, quét thẳng xuống.

Cuối cùng Ninh Dạ cũng cử động.

Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khốn Tiên thằng kia ‘xoạt” một tiếng quay ngược về quấn lấy ba tu sĩ.

Trấn Ma tháp hạ xuống tay, trở về nguyên hình, Tru Tà kiếm cũng rơi xuống tay y, Ninh Dạ cong ngón tay búng một cái, phát ra tiếng leng keng thanh thúy, còn bị y đàn tấu như nhạc cụ.

Ba Chấp Pháp Tinh Quân thấy vậy hoảng hốt, đồng thời hô to: “Không thể địch nổi kẻ này, mau mời chấp pháp Thiên Cơ cung!”

Lại một lúc sau, một chiếc vân xa cưỡi mây đạp gió bay tới.

Tám con thú cất vó kéo xe, đạp trên không trung.

Trên xe là một nam nhân giáp bạc cầm thương, thấy Ninh Dạ không buồn nhiều lời, đâm thẳng một thương tới.

Thương này như rồng, khí thế hùng hồn, lại là cường giả Niết Bàn đỉnh phong ra tay, thương phong chạm tới, hiển hỏa thành cảnh rồng cuộn hổ vồ.

Ninh Dạ mỉm cười.

Giữa nụ cười rực rỡ đó, rồng tan theo mây, hổ chạy theo gió.

Rồng hổ gì cũng không còn, chỉ có mũi thương lẻ loi xuất hiện trước mặt Ninh Dạ, cứng đờ tại chỗ.

Chiến tướng giáp bạc kia kinh ngạc: “Rốt cuộc ngươi... ngươi là ai?”

Giờ phút này hắn nhìn Ninh Dạ, phát hiện bản thân hoàn toàn không nhận ra tu vi lai lịch của Ninh Dạ, chỉ cảm thấy trước mặt là một phàm nhân, nhưng tất cả thần thông tiên pháp đều không tác dụng gì với y.

Ninh Dạ cười nói: “Ngươi tên gì?”

“Quân... Quân Vũ Dương.” Tu sĩ trẻ tuổi lắp bắp trả lời.

“Môn hạ Thiên Cơ?”

Tu sĩ kia mờ mịt gật đầu.

“Tu vi không tệ, thiên phú cũng ổn, tu hành bao nhiêu năm?” Ninh Dạ lại hỏi.

“Tám... tám trăm năm.” Quân Vũ Dương không hiểu sao mình lại thành thật như vậy, hỏi gì đáp nấy, nhưng đối mặt với Ninh Dạ, hắn không thể gợi được suy nghĩ chống cự nào.

“Tám trăm năm lên tới Niết Bàn đỉnh phong, đúng là rất nhanh.” Ninh Dạ nhìn thoáng qua, tâm niệm chạm tới đâu là hiểu rõ căn cơ tu hành của đám tu sĩ nơi này.

Hóa ra không chỉ có Quân Vũ Dương tu hành nhanh chóng, tiến độ của những tu sĩ trước mắt đều nhanh hơn năm xưa.

Do Trường Thanh giới thăng cấp à?

Tiên giới thăng cấp, hoàn cảnh và tài nguyên nhiều lên, tốc độ tu hành của các tu sĩ cũng tăng cường. Chuyện này rất bình thường.

Vì vậy vẫn là do bản thân tinh giới này.

Ninh Dạ thở dài nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, goi Nguyệt Trung Ngân đến đây đi.”

“To gan, dám gọi thẳng tục danh chưởng giáo.” Một giọng nói lạnh lùng âm trầm vang lên.

Không thấy người này xuất hiện, chỉ có chân trời lóe lên hào quang, tiếp đó là vô số xiềng xích xuất hiện, che phủ bầu trời vạn dặm.

Sau đó là lưỡi đao bầu khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào.

Ninh Dạ mỉm cười: “Cuối cùng cũng có thứ không thay đổi.”

Y mỉm cười giơ tay.

Chỉ thấy sợi xích phong tỏa không trung tiêu tán, Đoạn Long đao hạ xuống tay, còn phát ra tiếng ngâm vang vui mừng.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Ngay cả Tàng Thiên ngục và Đoạn Long đài nổi tiếng nhất của Thiên Cơ cung cũng vô dụng?

Người này ở đâu chui ra?

Trên bầu trời, một tiếng hô vang lên: “Đại năng phương nào vân du bản giới. Nguyệt Trung Ngân không nghênh tiếp từ xa, xin được thứ tội!”

Ninh Dạ lại cau mày: “Giờ còn chưa hiểu à? Thanh Lâm đâu?”

Nói đoạn, y vung tay, Đoạn Long đài biến mất, bản thân lại bay lên bầu trời, từ từ lên thẳng tầng mây, chỉ trong khoảnh khắc đã xuyên qua tầng mây cương sát, tới Trường Thanh Bất Lão tùng trên trời, nhìn Thiên Cơ cung từ xa.

Trong Thiên Cơ cung, một tu sĩ râu dài xuất hiện, người mặc Tinh Nguyệt bào, tay cầm Thiên Cơ côn, chân đạp Lưỡng Nghi Càn Khôn đồ, bay ra khỏi cung điện.

Sau lưng là một loạt tu sĩ, ai cũng có cảnh giới Nhân Hoàng.

Ninh Dạ nheo mắt nhìn lại, nhưng không thấy ai là người quen cũ.

Chuyện này khiến y càng cau mày.

“Thanh Lâm, Tần Thì Nguyệt, Thư Vô Ninh, bọn họ đâu rồi?” Y hỏi.

Nguyệt Trung Ngân kinh ngạc: “Ngươi nói ai?”

Ninh Dạ không trả lời mà nhìn vào trong Thiên Cơ cung.

Đột nhiên hai bức tượng lọt vào tầm mắt, Ninh Dạ đánh ra một luồng hào quang, xuất hiện hư ảnh hai bức tượng thần.

“Bọn họ!” Ninh Dạ nói.

Hai bức tượng thần chính là hình ảnh Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt.

Nguyệt Trung Ngân kinh ngạc: “Thanh Dạ sư tổ và Thì Nguyệt sư tổ? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Sư tổ?

Đúng rồi, mình đã rời khỏi tới mấy ngàn năm, bọn họ bọn họ cũng có thể xưng là sư tổ rồi.

Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi là gì của bọn họ? Bây giờ bọn họ có khỏe không?”