← Quay lại trang sách

Chương 1495 Sư tổ trở về 1

Ừm, là một tu sĩ Niết Bàn.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý, thân hình lóe lên, thản nhiên bỏ đi.

Tu sĩ giáp vàng xông tới, chỉ thấy trước mắt trống rỗng không có thứ gì, trong lòng kinh ngạc.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Lại nhìn hai tu sĩ, chỉ thấy cả hai đồng thanh nói: “Bái Kiến Hổ tôn giả!”

Hổ tôn giả kia đầu sư tử mặt báo, không ngờ lại là một đại yêu, hắn cả giận nói: “Vừa rồi hai người các ngươi nói chuyện với ai?”

Hai tu sĩ nhìn nhau, lấy làm lạ nói: “Đâu có, chúng ta vẫn luôn tuần tra ở đây, không phát hiện điều gì khác thường.”

Chẳng lẽ ta nhìn lầm?

Hổ tôn gia hoang mang, gãi đầu một cái: “Ừm, thế... thế thì không sao.”

Trong lòng cứ thấy trống rỗng như thiếu mất cái gì, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng bỏ đi.

Bên phía Ninh Dạ, y đã xuống dưới, đặt chân lên mặt đất Trường Thanh giới.

Đã biết nơi này ngăn cách tiên phàm, Ninh Dạ cũng không thể hiện thân phận tu sĩ, cứ thế đi tới một thành thị gần đó.

Vào thành, chỉ thấy đâu đâu cũng có vũ khí, phàm nhân người người xách đao mang kiếm, sắc mặt đằng đằng sát khí.

Ngăn cách tiên phàm, đáng lẽ cuộc sống của phàm nhân phải được cải thiện, nhưng khoảnh khắc này thứ y thấy lại là cuộc sống sa sút, phố xá đâu đâu cũng thấy ăn mày, thậm chí người chết rải rác khắp nơi.

Ninh Dạ cũng không dò hỏi nữa, dứt khoát mở thần thức, đảo qua chu vi ngàn dặm.

Lập tức hiểu ra, hóa ra nơi này đang gặp chiến sự

Cõi phàm không còn tu sĩ, nhưng giữa phàm nhân và phàm nhân vẫn có chiến tranh, đánh nhau tới mức quên cả trời đất, thương tổn gây ra không thấp hơn lúc tiên nhân còn ở trần hế.

“Hóa ra ngăn cách tiên phàm cũng không phải cách giải quyết.” do nhỏ.

Cũng không có gì lạ, thật ra Ninh Dạ đã ý thức được điều này từ lâu.

Xóa bỏ một giai cấp thống trị, sẽ tự xuất hiện giai cấp thống trị mới.

Tiên nhân không nô dịch phàm nhân, phàm nhân tự nô dịch phàm nhân!

Ninh Dạ lắc đầu cười khổ.

Đang không biết nói gì, chỉ thấy phương xa có sĩ tốt đi tới, quát với Ninh Dạ: “Này, tên kia, ra đây!”

Ninh Dạ hứng thú nhìn đối phương, chỉ thấy đội trưởng đám sĩ tốt cầm sợi xích sắt tới định trói Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Ta phạm tội gì?”

“Đừng lằng nhằng. Dạ Sát tập kích, Tu La Vương trưng binh, trông vóc dáng ngươi không tệ, theo ta tòng quân, đợi giết địch xong sẽ được ăn uống no nê. Nếu không theo lệnh, chém không tha!”

Hóa ra là cưỡng ép nhập ngũ?

Ninh Dạ cười dài một tiếng: “Năm xưa ta mong là bách tính an khang, thiên hạ thái bình. Sau này mục tiêu lại là một lòng với thiên đạo, tìm kiếm huyền bí của thiên địa. Nhưng mục tiêu nhỏ không đạt được, mục tiêu lớn thì không tìm thấy. Tuy tu hành tới giờ, cũng coi như đứng trên đỉnh phong, quay đầu nhìn lại, không việc nào hoàn thành. Đáng cười thay, đáng thương thay, đáng tiếc thay!”

Đội trưởng nổi giận: “Còn dám xổ nho, chết đi!”

Lại giơ đao lên chém.

Ninh Dạ cũng chẳng dài dòng, vung nhẹ tay lên, đội trưởng kia chết ngay tại chỗ.

Hành động này khiến mọi người kinh hãi.

Ninh Dạ chậm rãi thu tay: “Chưa chắc đây đã là cách làm chính xác, nhưng trong lòng ta thấy thoải mái.”

Nói xong đã bay về phía xa, sau lưng vang lên tiếng hét xôn xao.

Bỏ mặc tiếng la hét vang lên sau lưng, Ninh Dạ đi khỏi, chỉ thấy bốn phương tám hướng có vô số binh sĩ giết tới. Thậm chí du côn dọc đường, người bán hàng rong, không ngờ ai nấy dồn dập xách đao xông tới, tướng mạo hung ác, dáng vẻ như chỉ cần giết người này là từ nay một bước lên trời.

Ninh Dạ thầm thất vọng, không dây dưa nữa, bay thẳng lên bầu trời.

Thấy cảnh tượng này, một loạt sĩ tốt đồn dập hét lên: “Tiên nhân.”

Không sợ hãi, ngược lại còn tức giận.

Sau đó là từng luồng sáng ngát trời lóe lên, tiếng vân khánh ngâm vang.

Lại thấy từ trên tầng mây có lượng lớn tu sĩ hạ xuống, người mặc chiến bào gấm vóc hoa văn áng mây, tay cầm đủ loại bảo vật pháp khí.

Một tu sĩ dẫn đầu uy phong lẫm liệt như thiên binh giáng thế, quát lớn: “Đệ tử môn phái nào, dám vi phạm lệnh cấm đoạn tuyệt tiên phàm, tự ý giáng thế. Còn không theo ta trở về chịu phạt!”

Nói xong cầm roi đánh xuống.

Roi này tên Hàng Thần tiên, chuyên đánh nguyên thần, cho dù là tu sĩ Vô Cấu trúng roi này cũng phải chịu cảnh thần hồn xuất khiếu, sau đó nhanh chóng bị bắt giữ.

Nhưng đánh tới đầu Ninh Dạ chỉ xoay tròn lách cách chứ không hạ xuống.

Tu sĩ cầm đầu kinh hãi, hắn cũng là người kinh nghiệm phong phú, thầm hô không ổn, tu sĩ này kiêu ngạo như vậy, thấy roi không né, nguyên thần không hề bị ảnh hưởng, chắc phải là tu sĩ Niết Bàn. Hắn hét lớn: “Tên này khó đối phó, mau mời Chấp Pháp Tinh Quân!”

Lại thấy một luồng lệnh tiễn hỏa phù bay ra.

Lát sau trên bầu trời xuất hiện ba người, mặc Tinh Vân bào, đầu đội Hồng La tán, bước trên áng mây ngũ sắc, đồng thời bay tới.