Chương 1512 Dạ Nham lãnh chúa 2
Hắn gào thét, chém ra lưỡi đao hắc ám, đồng thời giấu cánh tay của mình sau lưng.
Nhưng ngay lúc này, trong tay Dạ lóe lên ánh lửa.
Một quả cầu lửa khổng lồ hiện lên trong tay nó, sau đó bay vòng ra phía sau Ám ma, nổ ầm ầm trên tay trái, đánh trúng chỗ yếu trên khuỷu tay.
“Ngao!” Con Ám ma lãnh chúa này phát ra tiếng gào thét kinh hãi tới cùng cực.
Tinh túy hắc ám bị trọng thương, thân thể nó bắt đầu vỡ nát, ám quang phun trào ồ ạt.
Nhưng Dạ lại thở dài lắc đầu: “Cuối cùng vẫn là lực lượng không đủ.”
Nói xong nó quay đầu bỏ chạy.
Cùng lúc đó, tảng đá đen lơ lửng trên không trung đột nhiên di động.
Hóa thành một con thạch tượng cự ma, cao như ngọn núi nhỏ, hất văng toàn bộ ác ma trên người.
Bàn tay đá khổng lồ vo mười con ác ma lại, nhét vào miệng mình nhai ngấu nghiến.
Máu tươi như dung nham ăn mòn cái miệng bằng đá của hắn, phát ra tiếng xèo xèo liên tục. Hắn gầm thét phẫn nộ: “Ta sẽ giết ngươi! Ta cảm nhận được rồi, ngươi sẽ trở thành bậc thang cho ta thăng cấp!”
Sau đó hắn rảo bước đuổi theo.
Ài, đúng là một thử nghiệm thất bại.
Dạ nghĩ.
Vừa tới một chỗ đông ma đã bị ép phải bỏ chạy.
Nhưng nghĩ lại thì, chuyện này cũng không thể coi là thất bại?
Trong thế giới của ác ma, chuyện này là rất bình thường.
Nó tự an ủi mình.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hắc Nham lãnh chúa, tượng đá Ám ma khổng lồ đang ầm ầm đuổi theo.
Thi thoảng trên vai hắn còn có ác ma rơi xuống: Ác ma bình thường có trí lực quá thấp, mãi tới bây giờ rất nhiều ác ma còn không nhận ra có chuyện gì, vô thức bám chặt lấy nham thạch.
Thế là gã khổng lồ này không ngừng bắt ác ma trên người bỏ vào miệng như bắt rận, lại vừa hùng hùng hổ hổ truy sát.
Cấp bậc này, chắc ít nhất cũng tính là.. tầng thứ Vạn Pháp?
Trong đầu Dạ lại xuất hiện danh từ mới.
Ta không phải đối thủ của đẳng cấp này, trừ phi ta sử dụng hoa.
Nhưng ta không thể.
Nó vừa nghĩ vừa chạy.
Trừ phi... có thể có cơ hội nào đó.
Nó đột nhiên có ý tưởng mới.
Sau đó nó bỗng dừng chân, quay sang nói với tượng đá Ám ma đang truy đuổi phía sau: “Đợi đã!”
Hắc Nham đầu đất dừng lại thật.
Nó lấy làm lạ nhìn Dạ: “Chờ cái gì?”
“Bầu trời.” Dạ nói.
Nó ngửa đầu nhìn lên trời: “Sắp tới rồi.”
“Cái gì?” Hắc Nham không hiểu.
Nhưng nó vẫn nhìn lên trời theo động tác của Dạ.
Dạ nói: “Ánh sáng!”
Sau tiếng nói của hắn, chỉ thấy trên bầu trời thật sự có ánh sáng.
Đó là một luồng bạch quang rực rỡ, sau khi xuất hiện dần dần mở rộng, tạo thành hào quang lộng lẫy.
Thậm chí Dạ còn giải thích: “Ngươi biết không? Ánh sáng trắng không phải màu trắng, thực ra nó có bảy loại màu sắc.”
Hắc Nham giật mình há hốc miệng.
Nó đột nhiên lùi lại phía sau: “Không!”
“Ngươi sợ nó à?” Dạ mỉm cười: “Đúng, tất cả ác ma đều sợ nó... nhưng ta không sợ.”
Nó nhẹ nhàng nâng tay, một đóa hoa nở rộ trên đỉnh đầu Hắc Nham.
Sau khi đóa hoa này xuất hiện, Hắc Nham kêu la gào thét tuyệt vọng tới cùng cực.
Nó ra sức vung hai tay, cánh tay khổng lồ như ngọn núi đảo qua, san bằng mọi thứ xung quanh.
Nhưng khi đánh qua người Dạ lại như quét qua không khí.
Dạ cứ lẳng lặng đứng đó, như không tồn tại trong thế giới này.
Khoảnh khắc đó, Dạ cảm thấy bản thân đã siêu thoát.
Ta lại tiến hóa rồi!
Nó nghĩ.
Nó vui vẻ chứng kiến cảnh tượng này, đóa hoa đang hấp thu sinh mệnh của Ám ma, lực lượng sinh mệnh khổng lồ khiến đóa hoa càng kiều diễm, sinh cơ bừng bừng.
Trong thị giác hỗn độn lại là tử khí âm trầm.
“Sinh tức là tử, tử tức là sinh.” Dạ lẩm bẩm: “Mặt trời là bóng tối, bóng tối chính là mặt trời... Nhưng có lẽ còn chưa hết... còn chưa hết... Ta phải tìm thấy đáp án... đó là ý nghĩa tồn tại của ta... đó là mục tiêu tối thượng của ta...”
Ánh mắt Dạ bừng sáng, như hiểu ra điều gì, trái tim cũng đập thình thịch theo.
Ánh sáng nơi chân trời sắp tiêu tán.
Dạ phất tay, đóa hoa biến mất.
Nhưng trong thân thể Dạ, một đóa hoa kiều diễm vẫn nở rộ.
Không còn bị đóa hoa hấp thu, Hắc Nham lãnh chúa may mắn sống sót.
Nhưng lực lượng của nó đã suy yếu, không cách nào khống chế hình thái của bản thân.
Tượng đá Ám ma lại trở lại hình dạng tảng đá không lơ lửng, hình thái lúc trước cũng xuất hiện, chẳng qua kích cỡ nhỏ hơn trước nhiều, thậm chí còn không cao hằng Dạ.
“Ngươi sắp chết rồi.” Dạ nói.
“Đúng thế... ta sắp chết rồi.” Hắc Nham lãnh chúa lẩm bẩm.
Thực lực sa sút khiến tri lực của nó cũng kém đi.
Hắn nhìn Dạ, như đã quên chuyện khủng khiếp lúc vừa rồi, phát ra tiếng gào thét trầm trầm.
“Đói bụng...” Hắn nói.
Sau đó hắn lao tới.
Đó là công kích cuối cùng của hắn.
Tảng đá đen vẫn lơ lửng như trước, không vì Hắc Nham lãnh chúa đã tiêu vong mà mất đi tác dụng.
Dạ biết, đó là vì tảng đá khổng lồ này không phải do Hắc Nham lãnh chúa tạo thành.